"Về sau không được cười với đàn ông khác trong công ty nữa, biết chưa?"
Hử?
Tôi bị hôn đến mơ màng, mắt trừng trừng nhìn anh ta lại áp sát người lên.
"Biết rồi, em biết rồi, em sẽ không bao giờ cười với đàn ông khác nữa."
Chu Lạc Diễn hài lòng buông tôi ra, còn ân cần lau đi lớp son bị lem quanh môi tôi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trên môi, cả người tôi như bốc ch/áy.
Nghe thấy tiếng "ting" của thang máy, tôi lập tức đẩy Chu Lạc Diễn ra và bỏ chạy như trốn.
Suốt cả buổi sáng, tôi trốn trong văn phòng không dám ra ngoài.
Đầu óc chỉ nghĩ mãi: Tại sao Chu Lạc Diễn đột nhiên hôn tôi?
8
"Sốc quá! Chồng tôi đột nhiên hôn tôi, anh ấy bị đi/ên rồi sao?"
Suy nghĩ nửa ngày không ra, tôi đành cầu c/ứu bạn thân.
"……"
"Tống Nguyệt, khoe tình cảm đấy hả?"
Tôi... thật sự không phải vậy.
"Chồng cậu không hôn cậu, đi hôn đàn bà khác thì cậu vui hả?"
Thôi, xét đến cuộc hôn nhân hợp đồng đặc biệt của tôi và Chu Lạc Diễn, dù bạn thân có phân tích giúp cũng không có giá trị tham khảo.
"Cô nương ơi, tôi sai rồi, coi như tôi chưa hỏi được không?"
Chu Tuyên Đồng trả lời tôi sáu dấu chấm, tỏ ý bất lực.
Chẳng mấy chốc cô ấy lại gửi một hình biểu cảm láo xược, vô liêm sỉ hỏi: "Chồng cậu năng lực thế nào?"
"……"
À đúng rồi, từ khi kết hôn với Chu Lạc Diễn, chúng tôi chỉ chung giường một lần.
Đó là lần đi bar uống rư/ợu với Chu Tuyên Đồng, còn bị anh ta bắt tại trận.
"Nguyệt Nguyệt, có cần tôi nhờ bác hai giúp, kí/ch th/ích chồng cậu một chút không?"
Đừng!
Nếu tôi thật sự làm vậy, thì hai chúng tôi đúng là đang thử thách tử thần.
"Cậu dừng lại ngay đi, tôi thấy cậu đang ngứa ngáy đấy, nên để bác hai dạy dỗ cậu một trận!"
"Chà, Nguyệt Nguyệt à, bỏ lỡ bác hai mới là tổn thất lớn nhất của cậu đấy!"
Tôi chớp mắt, hình như không mất gì mà còn lời chứ nhỉ!
"Trợ lý Tống, Chu tổng gọi cô qua!" Thư ký Tôn đặc biệt đến gõ cửa nhắc tôi.
Tôi không đi thì được sao!
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng cả buổi sáng trong gương, tôi lại đ/á/nh thêm một lớp phấn nền cố che đi.
Tôi gắng hết sức tỏ ra bình thường, mở cửa nở nụ cười tiêu chuẩn: "Chu tổng, ngài gọi em."
Chu Lạc Diễn gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, trên bàn còn để hai bộ đồ ăn và mấy hộp thức ăn.
"Ăn cùng nhau đi."
Hử?
Đây là công ty mà, trước đây không nói tránh để lộ, ở công ty tuyệt đối không biểu lộ qu/an h/ệ thân mật sao?
Anh ta thấy tôi ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
Sườn xào chua ngọt, gan heo xào, tôm xào... nhìn là biết tay nghề của người giúp việc nhà, làm theo khẩu vị của hai chúng tôi, sao có thể không hợp khẩu vị được.
"Không, rất hợp, Chu tổng không sợ người trong công ty phát hiện chúng ta..."
Chu Lạc Diễn cười với tôi, suýt làm tôi chói mắt.
"Gọi gì Chu tổng, không có người ngoài, ở nhà gọi thế nào thì gọi thế ấy."
Tôi bối rối.
Hình như ở nhà tôi hiếm khi gọi anh ấy. Gọi thẳng tên thì có vẻ quá xa cách, còn bất kính.
Gọi chồng ư, tôi không gọi nổi.
Gọi Lạc Diễn hay A Diễn, tôi cảm thấy qu/an h/ệ hai đứa chưa thân đến mức đó.
Ăn cơm xong với anh ấy tôi mới phát hiện mình lại bị anh ta dẫn vào hố, người ta căn bản không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại một cái xưng hô khiến tôi băn khoăn rất lâu.
Chu Lạc Diễn quả nhiên là kẻ âm hiểm!
Chiều tan làm, anh ta lại nhắn tin: "Cùng về."
Á á tại sao vậy?
Anh ta như thế khiến tôi rất h/oảng s/ợ, tôi lập tức xem xét lại gần đây mình có chỗ nào đắc tội với ông chủ lớn này không.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai chúng tôi đều yên ổn.
Nhiều nhất là ngoài quản lý Vương, tôi hầu như không có cơ hội nói chuyện với nam nhân viên khác trong công ty.
Lên xe, Chu Lạc Diễn đưa cho tôi một hộp lớn.
"Thay vào đi, mang cả ngày chắc không thoải mái."
Mở ra xem, là một đôi dép lông thương hiệu Gucci.
Đôi giày cao gót mới m/ua hôm nay lần đầu mang, vậy mà còn làm trầy xước mắt cá chân sau.
Nhưng tôi cũng không nói với anh ta.
Khác thường nhỏ như vậy anh ta cũng phát hiện ra, một luồng ấm áp trào dâng trong tim.
"Cảm ơn anh."
Đôi dép màu trắng, mang vào mềm mại thoải mái, lập tức giảm bớt khó chịu.
9
Đến cửa nhà, Chu Lạc Diễn tắt máy xe, còn dặn thêm: "Đừng động đậy!"
Hả?
Chỉ thấy anh ta xuống xe đi vòng qua, mở cửa xe cho tôi, giơ tay dễ dàng bế tôi lên.
Mặt tôi nóng bừng, giãy giụa.
"Không cần, chân em ổn mà, vẫn đi được!"
Nhưng anh ta đâu có nghe, bước dài ba bước làm một đã bế tôi vào trong nhà.
Còn bảo người giúp việc mang hộp c/ứu thương đến, tự tay giúp tôi sát trùng dán băng cá nhân.
"Chu tổng, em tự làm được."
Chu Lạc Diễn đột nhiên ngẩng mắt lên, đôi mắt đen thẫm dường như có thể nhìn thẳng vào tâm can người ta.
"Em gọi anh là gì?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng áp sát, tôi vội vàng mở miệng: "Chồng!"
Lời vừa thốt ra, tôi muốn cắn đ/ứt lưỡi mình.
Gọi bậy cái gì thế!
Ai ngờ Chu Lạc Diễn lại vui lên, nheo mắt lại, những nụ hôn dày đặc lại rơi xuống...
...
Hôm sau tôi nghỉ bù không phải đi làm, ngủ đến tận mặt trời lên cao mới dậy.
Nhìn điện thoại, Chu Tuyên Đồng đã gọi N cuộc.
"Tống Nguyệt, cậu dám cho tôi ăn bánh vẽ!"
Ôi không!
Tôi quên mất hôm trước đã hẹn với cô ấy đi làm móng tay.
Vội vã đến địa điểm hẹn, Chu Tuyên Đồng sắp nổi đi/ên.
"Cậu ngủ mê rồi à – Ồ, này!"
"Sao vậy?"
Chu Tuyên Đồng chỉ vào cổ tôi, gi/ận đến run ngón tay: "Trọng sắc kh/inh hữu! Tôi nói sao cậu quên hẹn của bọn mình, hóa ra tối qua được chồng cậu tưới tẩm rồi!"
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội bịt miệng cô ấy lại.
"Chị ơi, nhỏ tiếng thôi!"
Tôi thật sự bó tay với ngôn từ dã man của cô ấy.
"Tiểu thư, tôi mời cậu ăn cơm được không?"
Cô ấy giơ hai ngón tay: "Ít nhất hai bữa!"
"OK, chuyện nhỏ!"
Hai đứa vừa làm móng tay vừa tán gẫu.
Bạn thân thở dài: "Hừ! Tôi có linh cảm, bác hai tôi ngoài kia có người rồi!"
"Hả?"
Chu Lạc Diễn ngoài kia có người rồi?
Tôi gi/ật mình nhảy dựng lên, bạn thân ngẩn người: "Cậu phản ứng lớn thế làm gì?"
Cũng phải, trong mắt cô ấy tôi với Chu Lạc Diễn còn chưa quen nhau!
Hít sâu một hơi, tôi nhếch miệng, khẽ hỏi: "Sao lại cảm thấy như vậy?"
Chu Tuyên Đồng nghiêm túc phổ cập cho tôi: "Với kinh nghiệm nhiều năm của tôi, bác hai tôi chắc chắn yêu rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook