“Mẹ, mẹ, đồ khốn nạn đ/ộc á/c!” Hoa ràng khí kh/iếp s/ợ.
“Từ nó sinh ra, hai người cách l/ột chị điều đó sai, có thể giúp đỡ một phần, nhưng phải gánh vác tất cả. Nhà chúng kiểu gia gì chứ? Mẹ và bố cộng một ki/ếm năm ngàn tệ, mẹ m/ua nó đôi giày năm ngàn Nó xứng đáng sao?
“Mẹ cứ nuông chiều đi, muộn gì nó sạch xươ/ng cốt hai người!
“Hôm nay sinh nhật tôi, nếu mẹ giả tạo một câu chúc sinh nhật, có tiền. Cảm ơn mẹ giúp rằng, các người bao gái.
“Tôi phải kẻ ngốc lợi dụng, có cuộc đời riêng đừng hòng đức trói buộc tôi!
“Cuối cùng, đến tuổi các người cần phụng dưỡng, đừng xuất mặt Hãy đến án kiện đi, phán bao nhiêu phụng dưỡng, bấy nhiêu!”
Nói xong, thèm ý đến Hoa kia thoại thốt nên tay cúp máy.
Tôi ngây người nhìn bát mì vón cục, đũa khuấy vài vòng, mì gần hết…
Dù hơi tiếc, nhưng trong lòng thật sự khoái!
Hóa việc điều mình luôn muốn mang cảm giác có chút vui vui, không, cực kỳ vui sướng! hay yêu, nếu cứ mãi hút m/áu tôi, nên chấm lâu rồi!
Tôi bật khẽ.
Đột nhiên, một đôi tay đẹp đẽ đến mặt tôi…
3.
Tôi ngẩng đầu sửng sốt.
Một da mịn lỗ chân lông, gương mặt cực kỳ điển cúi người xuống, hai tay nâng bát mì lên…
Trời ạ… thừa trong khắc ấy, suýt chảy nước miếng.
Ăn uống và sắc đẹp vốn bản tính người, thu hút một cách hời hợt.
“Anh đẹp đâu đến Chị có thể lắm đấy.” Căn tái phát.
Anh khẽ: “Cô chúc sinh nhật.”
Tôi gi/ật cuộc thoại lúc nãy kiềm giọng cao bỗng cảm thấy hổ, định bỏ đi.
“Em ngồi xuống đi, giúp pha bát mì, mời.” Anh nhẹ nhìn thái độ chân thành.
Sự tốt bụng người lạ khiến lòng ấm áp. Lúc đặc biệt khao hơi gật đầu ngồi xuống. Không lâu mang bát mì mới pha đến.
Tôi cảm ơn.
“Cô đây, quả trứng, lăn đi vận xui trôi theo.”
Tôi đón lấy, “lăn trứng” trên bàn, thầm “vận xui đi”, đó ngấu nghiến hết mì và trứng.
“Hôm nay cảm ơn nhiều.”
“Không có gì đâu. Cô rất dũng cảm, cố lên nhé.” Anh giơ tay hiệu cổ vũ. chào tạm biệt anh.
Bước ngoài, khí ngoài trời đặc biệt trong lành. chợt ra, cuộc đời mình thực có thể một cảnh sắc khác.
Sáng hôm lúc tám giờ, đang say, thoại reo. tay lấy, máy.
“Alo.”
“Đỗ Manh, đến công ca.” Đầu dây kia giọng quản lý.
Đây lần thứ tám trong gọi ca tuần. cách khác, thứ bảy và chủ nhật nào thoại ta. Hôm nay ngày tháng.
“Không đi, muốn ngủ.” đáp.
“Em gì? Manh, chối ca! Em biết công đang đào tạo cao giọng.
“Đào tạo? Kiểu nuôi trong ấp ấy phản bác, ca gần một xin quản Mạnh, hãy đổi cừu khác vặt đi, chưa sao?”
“Em! Manh, sao vậy? đối nào, biết hy vọng công nhà mình!” giọng đầy thất vọng.
“Công đối nào? vào ba năm nào. biết gì chứ? B trong ABCD hả?”
Tôi ngồi căn phép lúc buồn dù chỉ một chút, “Với lại, quản Mạnh, nếu công nhà tôi, đi vẫn không?”
“Em… em… Manh, muốn nữa rồi hả? Anh đuổi việc ngay bây giờ!” chưa bao cãi vậy, gi/ận dữ.
“Tốt quá, đuổi đi, ơn ba lương, cùng thưởng và khoát Cái công tồi tệ đáng nên nghỉ lâu Chỉ mỗi lần định nghỉ đều giữ bằng cách. Hồi đó chưa bệ/nh, luôn nghĩ đừng mất lòng nhau.
Giờ nghĩ lại, giá hơn.
“Mơ đi, năm vạn tệ thưởng đừng hòng!” lạnh lùng.
Tôi bật cười: “Quản lý, đúng quản tốt nhất Trung xong, cúp máy.
Tôi âm cuộc gọi rồi.
Khéo người khác hẳn!
4.
Một phút ném bản âm vào nhóm công ty.
“Thứ hai đến thủ nghỉ việc.”
Gửi tin nhắn, tắt máy, trườn vào tiếp.
Ánh nắng trưa tràn ngập khung cửa vươn một cái thật dài. Hóa cảm giác đến tự nhiên tỉnh tuyệt vời này. hát vệ sinh nhân, sắp xếp ổn thỏa rồi mới bật máy.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ, trăm tin nhắn.
Phụt.
Giám đốc, quản nhau oanh tạc.
Quản dọa dẫm dụ dỗ, mềm mỏng xin lỗi, cùng hù dọa phong trong ngành. nhanh chóng lưu lịch sử trò chuyện.
Giám mọi đóng hiền lành, hẹn thứ viển vông.
Hừ.
Tôi đang định ngoài một bữa thịnh soạn, giám gọi đến.
Tôi nghĩ về tại máy.
“Giám Triệu.”
“Manh à, nhỏ thôi, đến mức phải nghỉ việc. Em xem, triển vọng công vẫn rất tốt. Anh đảm bảo ca công nữa.” nghe rất thiết.
Bình luận
Bình luận Facebook