Cùng Em Ngắm Hoa Trăng

Chương 1

27/07/2025 06:59

Thái tử hủy hôn ước với ta, muốn cưới chị gái ta.

Chị gái lau nước mắt cho ta, giọng dịu dàng hỏi: "Thái tử này không ngoan, ta đổi một thái tử khác, có được không?"

Ta ngoan ngoãn nép vào lòng chị, đáp: "Vậy mặc chị định liệu."

Ta được chị gái Bạch Chiêu Ý nuôi dưỡng khôn lớn.

Mẫu thân qu/a đ/ời sớm, ta lại thể trạng yếu đuối, thuở bé không hiểu chuyện, từng ôm chị mà gọi "nương"

Hai chị em sống trong tướng quân phủ, đều chẳng mấy tốt đẹp.

Năm người huynh trưởng bên trên, nhiễm thói vũ phu bạo ngược, đều kh/inh rẻ nữ nhi, nhất là không ưa những muội muội chưa kết hôn như chúng ta.

Nhưng Bạch Chiêu Ý không chịu nhẫn nhục.

Phụ thân vốn không đoái hoài đến con cái, mặc nàng theo ra diễn võ trường, miễn không bị đ/á/nh ch*t, muốn làm gì tùy ý.

Năm người huynh trưởng, sau lưng đều gọi nàng là "mẫu dạ xoa".

Năm ấy ta lên năm, nắm ch/ặt ngón tay út của chị, hỏi: "Nương nương, 'mẫu dạ xoa' là gì vậy? Vì sao đại ca họ đều gọi chị là 'mẫu dạ xoa'?"

Bạch Chiêu Ý dùng tay kia khuấy cháo cho ta, chẳng thèm ngước mắt: "Sớm muộn gì cũng dùng dạ xoa đ/âm từng đứa, xiên thành chuỗi cả!"

"Như đường hồ lô chăng?" Ta thơ ngây vô tư, khiến nàng bật cười.

Nàng đút cơm cho ta, nhấn mạnh: "Đừng gọi ta 'nương nương'. Ta là chị gái ngươi, chị ruột."

Thấy ta ngơ ngác, nàng bảo: "Nhưng ngươi coi ta như mẫu thân cũng được. Ta không muốn nghe thiên hạ nói U Ninh nhà ta có mẹ sinh mà không mẹ dưỡng."

Ta ngây thơ vui vẻ, lại gọi nàng một tiếng "nương nương".

Mãi đến khi ta sáu tuổi, gọi chị "nương nương" bị phụ thân nghe thấy, bị người dùng roj ngựa trừng ph/ạt thật đ/au, ta mới đổi cách xưng hô.

Về sau ta mới biết, ban đầu là đại ca dỗ dành ta gọi như vậy.

Hắn gh/en tị vì Bạch Chiêu Ý một thân nữ nhi, lại ở diễn võ trường luôn hơn hắn một bậc.

Hắn muốn h/ủy ho/ại thanh danh nàng, khiến nàng không còn mặt mũi bước ra khỏi cửa.

Điều đó khiến ta băn khoăn mãi: Đấng trượng phu thất thước, sao lòng dạ còn hẹp hơn lỗ kim?

Lần đầu chị xuất chinh, là khi ta bảy tuổi.

Ta không biết nàng đi làm gì, chỉ thấy bộ y giáp bạc màu chu sa đẹp vô cùng.

Bấy giờ nàng còn chưa cao bằng ngựa, nhưng một cú phi thân mỹ miều đã vững vàng ngồi trên yên.

Trong chín mươi năm triều đại này, nàng là nữ tiên phong hiệu úy đầu tiên.

Ta buông tay thị nữ, chạy bổ tới, chạm vào bàn đạp ngựa dưới chân nàng.

Nàng cúi người, đưa tay, đôi mắt phượng đẹp đẽ nheo cười: "Ninh Ninh muốn cưỡi ngựa không?"

Phụ thân quay lại nhìn ta, rồi nhìn chị.

Người rất coi trọng đứa con gái tướng tài không thầy dạy này, nên mặc nàng từ biệt ta trước khi xuất chinh.

Ta chẳng hiểu gì, được nàng bế ngồi trước ngựa, chỉ lo hò hét.

"Chị ơi! Chị đi đâu vậy? Dẫn Ninh Ninh đi cùng nhé!"

Chị im lặng hồi lâu, gió cuối xuân thổi ấm rặng liễu xanh.

"Chị đi ki/ếm một chiếc kim lũ y về, Ninh Ninh ở nhà ngoan ngoãn đợi chị nhé."

Nàng đỡ ta xuống ngựa, tấm đại hồng đâu phấp phới bay trong gió.

Tam ca và ngũ ca không được ra trận, đứng dưới thềm cửa im lặng.

Chị trừng mắt nhìn hai người, nghiến răng: "Cho Ninh Ninh ăn ngon mặc đẹp, đừng nói lời tục tằn với nó!"

Hai người huynh lớn hơn nàng năm sáu tuổi, một ánh mắt sắc lạnh phóng tới, họ đều co rúm lại.

Đội quân đi xa, ngũ ca kéo ta vào nhà.

Ta nghe thấy lời đàm tiếu của tam ca: "Con mẫu dạ xoa này trở về được đã là may."

Lúc ấy ta biết "mẫu dạ xoa" chẳng phải từ hay ho, nên ta gi/ận dữ đ/á vào ống chân tam ca.

"Này..."

Ngũ ca ngăn tam ca, bảo ta còn nhỏ dại, đừng so đo.

Hắn còn nói: "Biết đâu Chiêu Ý sống sót trở về."

Bấy giờ ta mới hay, "xuất chinh" nguyên là chuyện sinh tử.

Chị cuối xuân ra đi, khi trở về đã cuối hạ.

Ta nghe lời nàng, những ngày nàng vắng nhà, chăm chỉ đọc sách, uống thuật, tuyệt không đùa nước lạnh.

Người đến báo tin, là bà tổng quản.

Ta hiếm khi gặp bà, bà là phu nhân quản gia, nịnh nọt mấy vị huynh trưởng, thường lạnh nhạt với ta.

Nhưng lần này đến, bà cung kính, cúi thấp lưng: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư sai người báo tin, nàng đã ra khỏi hoàng cung, sắp tới phủ rồi, mời nhị tiểu thư ra cổng đón nàng."

Ta vứt chén th/uốc chạy vội ra ngoài.

Trên đường va phải hai người huynh, tam ca vồ lấy ta, bồng lên tay, nhiệt tình khác thường: "Đi nào, tam ca bồng Ninh Ninh đi đón Hổ Bôn Tướng Quân!"

Năm ấy nàng mới mười sáu tuổi, đã phong chức chánh ngũ phẩm.

Nghe nói nàng dẫn một đội tử sĩ tập kích doanh địch, đại quân của phụ thân chưa áp sát, nàng đã mang thủ cấp nguyên soái địch về.

Mà đội quân nhỏ của nàng, không ai thương vo/ng, đúng là tướng tinh giáng trần.

Ngựa của Bạch Chiêu Ý từ đầu phố phi tới, cung nhân đã dọn đường, cho phép nàng về thăm người nhà trước.

Ta giãy giụa khỏi tay tam ca, ngã xuống đất, lăn một vòng lớn.

Khi nằm dưới đất, ta thấy người nữ tử xinh đẹp g/ầy đi nhiều ấy, nhảy khỏi ngựa chạy vội tới, hốt hoảng gọi tên ta: "U Ninh!"

Lao vào vòng tay quen thuộc, mũi ta cay cay, không nhịn được gào khóc thảm thiết.

"Chị ơi! Chị cuối cùng đã về! Chị ơi!"

Ta khóc nức nở, khiến nàng cũng đỏ mắt.

Ngũ ca ra nói đỡ: "Binh sĩ khải hoàn là chuyện vui, tiểu muội muội sao khóc lóc thế."

Hắn vừa chắp tay định chúc mừng Bạch Chiêu Ý, đã bị nàng một ánh mắt lạnh ngắt chặn lại.

Nàng bồng ta vào phủ, nhịn cười: "Ninh Ninh b/éo lên rồi."

Ta ôm cổ nàng, giấu mặt vào bờ vai, nước mắt lưng tròng: "Vậy Ninh Ninh ăn ít đi, kẻo sau này chị không bồng Ninh Ninh nữa."

Nàng xoa xoa sau gáy ta.

"Ninh Ninh ăn thoải mái. Dù sau này cao hơn chị, m/ập hơn chị, chị cũng bồng được ngươi."

Chỉ trong chốc lát, bà tổng quản đã dọn một gian phòng lộng lẫy cho chị.

Chị bỏ mặc tên nô tài xu gió ở lại, không ngoảnh đầu: "Đem đồ đạc của ta bày lại nguyên chỗ cũ, ta chỉ ở cùng U Ninh."

Danh sách chương

3 chương
05/06/2025 01:54
0
05/06/2025 01:54
0
27/07/2025 06:59
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu