Miếng thịt đó lại bị Bùi Diên Lễ đẩy về phía tôi, tôi không thích, anh ta luôn bắt tôi nuốt xuống. "Tôi không tin ăn một miếng thì sẽ sao chứ?"
"Ăn rồi anh có hài lòng không?" Tôi cầm đũa lên như kẻ sắp ch*t, mắt đỏ hoe. Trước đây tôi yêu anh, sau này sống cùng anh trong nỗi áy náy, giờ tôi chẳng còn gì nữa, thế mà anh lại muốn bức tử tôi.
Không đợi anh trả lời, dưới ánh mắt sửng sốt của Bùi Diên Lễ, tôi ăn miếng thịt đó, nhai nuốt xuống. Hạ Nghi Quang bỗng gi/ật lấy đôi đũa của tôi.
"Đường Chi!"
Bác sĩ nào cũng cuống quýt như vậy sao? Đây đâu phải th/uốc đ/ộc, không ch*t đâu, tôi vẫn chưa muốn ch*t, chỉ muốn thoát khỏi Bùi Diên Lễ thôi.
Thật kỳ lạ.
Khi kết hôn, tôi khát khao được gặp anh biết bao, thế mà anh suốt đêm không về.
Giờ ly hôn rồi, anh lại luôn xuất hiện.
Nhưng tôi đâu còn cần nữa?
Cơn đ/au quặn bỗng ập đến.
Tôi bịt miệng, mặt mày tái mét. Hạ Nghi Quang đứng dậy, buột miệng: "Anh còn là chồng của Đường Chi nữa, cô ấy bị dạ dày..."
Giọng nói đột ngột tắt lịm.
Tôi nắm ch/ặt tay anh.
Bùi Diên Lễ không hiểu: "Dạ dày sao?"
"Bệ/nh dạ dày."
Vừa nói xong, tôi không nhịn được ho, che miệng, cúi người, một vệt đỏ tươi ho ra lòng bàn tay.
Nhưng chỉ là bệ/nh dạ dày thôi, sao lại ho ra m/áu?
Từ khi ở biển về, Bùi Diên Lễ xuất hiện ngày càng nhiều, trong khi sắc mặt tôi ngày càng tệ hơn. Anh kéo tôi đi bệ/nh viện khám.
Tôi gi/ật tay lại: "Đừng đến quấy rầy tôi nữa, được không?"
Sự kiên quyết của tôi khiến Bùi Diên Lễ hoảng hốt: "Đường Chi, em chưa bao giờ nói với anh là em bị bệ/nh dạ dày."
Cổ họng khô khốc, giọng tôi khàn đặc như lưỡi c/ưa gỉ c/ưa gỗ mục, c/ắt đ/ứt khoảng cách giữa tôi và Bùi Diên Lễ: "Chỉ là bệ/nh dạ dày thôi, anh nên đi quan tâm Lương Bình Sương đi."
"Em không sợ anh thật sự cưới cô ấy?"
Bùi Diên Lễ siết ch/ặt cổ tay tôi, thân nhiệt của anh hòa vào tôi.
"Không còn Tiểu Trì, tôi còn cần danh phận bà Bùi làm gì? Giờ tôi chỉ muốn chúc hai người con đàn cháu đống."
Sau này Bùi Diên Lễ có lẽ sẽ còn nhiều con, nhưng sẽ không còn Tiểu Trì nữa. Đó là đứa con đầu lòng của anh, cũng là nỗi hối h/ận cả đời anh không bù đắp được.
Sau khi Tiểu Trì mất, nỗi buồn của Bùi Diên Lễ ít khi lộ ra, nhưng thoáng chốc, anh lại đứng trước mặt tôi đầy bi thương, chân thành nói: "Đường Chi, trong lòng em, đứa bé này quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn?"
"Tiểu Trì quan trọng hơn." Tôi mím môi nhẹ, nuốt trôi đ/au đớn và cay đắng. "Nếu không có Tiểu Trì, cuộc hôn nhân của chúng ta đã không kéo dài lâu thế."
Trong chớp mắt.
Dường như có thứ gì đó trong mắt Bùi Diên Lễ vỡ tan.
Gi/ật tay anh ra, tôi lên lầu khóa cửa, nuốt rất nhiều th/uốc giảm đ/au.
Nhưng th/uốc chưa kịp phát huy tác dụng, cơn đ/au quặn bụng dẫn đến nhiều cơ quan rối lo/ạn. Trong cơ thể tôi như có bàn tay lớn di chuyển khắp nơi, cào cấu, tựa như bị tùng xẻo.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, bỗng thấy một vệt đỏ tươi loang ra, là m/áu.
Khi đóng cửa sổ nhìn xuống, Bùi Diên Lễ vẫn đứng đó, trong gió đêm và bóng tối, như một pho tượng.
Kiệt sức ngã vật trên giường, không biết bao lâu sau, chuông điện thoại lại reo, là cuộc gọi của Bùi Diên Lễ. Anh hình như say, tự mình cũng không biết đang nói gì.
Nghe rõ một câu: "Đường Chi, anh nhớ Tiểu Trì rồi."
Tôi cúp máy, cố chịu đ/au kéo dãy số đó vào danh sách đen.
Tôi không thể tha thứ cho bản thân, căn bệ/nh này chính là hình ph/ạt dành cho tôi, mà tôi sẵn sàng chấp nhận. Nhưng trước khi ch*t, vẫn còn hai nguyện vọng của Tiểu Trì chưa hoàn thành.
Thứ ba: Bố có thể đồng ý cho nó nuôi một chú mèo con.
Nó nói bạn học ở mẫu giáo ai cũng có một con, nó cũng muốn.
Nhưng lúc đó Bùi Diên Lễ nghe xong, lại lộ vẻ gh/ê t/ởm. Anh nói với con: "Nuôi mày một đứa còn chưa đủ sao?"
Anh không muốn thêm ràng buộc với tôi, tôi có thể hiểu, nhưng anh không thể nói với con như thế. Lần đó tôi cãi nhau dữ dội với anh, anh ch/ửi tôi là mụ đàn bà vô lý, tôi bảo anh không xứng làm bố.
Anh cười lạnh ba tiếng: "Em tưởng anh muốn làm bố sao?"
M/áu từ lòng bàn chân dồn lên, tôi lao tới t/át anh một cái. Anh đẩy tôi ngã vào đống mảnh vỡ thủy tinh, lòng bàn tay tôi đầm đìa m/áu, anh lạnh lùng bỏ đi.
Hôm đó tôi tưởng Tiểu Trì đã được tài xế đưa đi học, nào ngờ nó trốn trong phòng. Nó lau m/áu trên tay tôi, khóc đến mức hoảng lo/ạn, mặt mũi nhăn nhó, tay nhỏ lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi, con không muốn mèo nữa... Con không đòi nữa đâu."
Tiểu Trì lớn lên, ước muốn rất ít.
Tôi muốn thỏa mãn nó, vẫn m/ua một con về, cũng màu trắng như tuyết, nhỏ bé mềm mại, ôm trong lòng rất ngoan, ít kêu, Tiểu Trì rất thích, chăm sóc chu đáo mấy ngày, đặt tên nó là Viên Viên.
Mấy hôm đó Bùi Diên Lễ không về nhà.
Nhưng vừa về đến nơi, anh ném Viên Viên đi mất.
Tiểu Trì nói không sao, nhưng tôi biết, nó vẫn buồn rất lâu.
Tôi bước vào cửa hàng thú cưng, muốn thay Tiểu Trì ngắm nhìn những chú mèo con này. Chúng đủ màu sắc, con lười biếng, con hiếu động.
Có một con đang dùng móng chân hồng hào cào vào kính. Toàn thân nó trắng muốt, nhưng trên tai có một vệt đen, tôi gần như nhận ra ngay, đó là Viên Viên.
Nó b/éo hơn một chút, má phúng phính, tròn vo như cục bông.
Hồi nuôi nó, nó còn rất nhỏ, Tiểu Trì hai tay đã bế được. Ngày nó bị Bùi Diên Lễ vứt đi, Tiểu Trì không nói gì, nhưng gối hôm sau ướt đẫm.
Nhìn thấy Viên Viên như lại thấy Tiểu Trì.
Tôi không kìm được xúc động, gõ vào kính, khiến nhân viên cửa hàng gi/ật mình chạy tới đẩy tôi ra. Tôi như kẻ đi/ên, chỉ vào con mèo nói là của tôi.
Nhân viên cửa hàng hẳn nghĩ tôi đi/ên rồi, xô đẩy muốn đuổi tôi ra ngoài.
Tôi không đi/ên, chỉ là quá xúc động.
Là nỗi xúc động khi tìm lại được thứ đã mất.
Viên Viên của Tiểu Trì đã tìm thấy rồi, vậy tôi có thể gặp lại Tiểu Trì không?
Nhưng người đến đón Viên Viên không phải Tiểu Trì, mà là Lương Bình Sương.
Cô ấy đi từ ngoài cửa hàng vào, ánh mắt chạm vào tôi, rồi nhìn con mèo: "Đường Chi... chị có thích Linh Đang không?"
Bình luận
Bình luận Facebook