Trong lòng vui vẻ đáp lại tôi: «Sô-cô-la! Sô-cô-la!»
Nó bám ch/ặt lan can phòng tr/ộm, khuôn mặt nhỏ nhơ bẩn m/áu tái nhợt, đôi mắt mất tập trung đang nhìn tôi đầy khẩn khoản.
Lòng tôi chùng xuống, tiểu x/á/c sống này chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Trước thời mạt thế, hẳn cũng là bảo bối được cả nhà nâng niu trên tay.
«A ba a ba!» Nó chỉ vào miệng mình, ra hiệu đòi được cho ăn.
Không biết có phải ảo giác không, dường như nó đã trở nên thông minh hơn chút nhờ tôi huấn luyện.
Tôi đeo ba lớp găng tay, r/un r/ẩy buộc chiếc điện thoại cũ lên đầu nó.
Về bọn x/á/c sống trong chiếc xe kia, tôi cảm thấy có chút bất an khó tả.
Cặp vợ chồng trung niên vào biệt thự bên cạnh từ hôm đó đã biến mất, đêm đến cũng chẳng thấy đèn sáng.
Không dám mạo hiểm sang đó, tôi đành nghĩ cách bảo tiểu x/á/c sống đi do thám.
Lần này không đưa đồ bỏ cho nó, tiểu x/á/c sống tỏ ra hơi bối rối.
Tôi múa may làm trò hồi lâu, lại ném thêm mấy viên sô-cô-la mới dụ được nó đến gần chiếc xe.
Đảm bảo điện thoại có thể quay được tình hình bên trong xe, tôi mới gọi tiểu x/á/c sống quay về.
13.
Giờ này mọi khi, bố tôi đang canh gác.
Mẹ tôi mày mò với đám hạt giống không chịu nảy mầm trong garage.
Tôi nắm ch/ặt điện thoại, lén lút trở về phòng như kẻ tr/ộm.
Hình ảnh trong video rung lắc dữ dội, tôi từ từ kéo xem từng khung hình.
Rồi đờ người ra.
Không ngờ lại gặp Thẩm Ứng Ngôn trong hoàn cảnh như thế này.
Sáu năm trôi qua, anh đã mất đi vẻ tròn trịa tuổi thiếu niên, gương mặt non nớt ngày xưa giờ đã chín chắn, điển trai.
Nhưng gương mặt điển trai ấy giờ phủ màu tử khí, đôi mắt từng sáng ngời nay đã mất đi sinh khí.
Thẩm Ứng Ngôn, đã biến thành x/á/c sống.
Bị dây an toàn trói ch/ặt vào ghế sau.
Tôi bỗng cảm thấy đầu óc như bị búa đ/ập, trống rỗng.
Tỉnh lại thì nước mắt đã nhòe cả tầm nhìn, tôi lấy tay bịt ch/ặt miệng, sợ tiếng nức nở sẽ làm bố mẹ gi/ật mình.
Sao lại thế được?
Rõ ràng tôi đã nhắn tin cho anh rồi mà.
14.
Người ta nói nghèo sinh tr/ộm cắp, giàu nuôi lòng nhân.
Câu này tôi đã thấm thía từ thuở nhỏ.
Tôi mãi mãi không quên năm bảy tuổi, dưới ánh chiều tà mờ ảo.
Bàn tay dơ bẩn vướng mùi rư/ợu nồng nặc, siết ch/ặt miệng tôi.
Tai tôi nghe tiếng bạn bè gọi tên mình dần xa dần.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác tuyệt vọng.
Thì chính Thẩm Ứng Ngôn đã phát hiện dị thường, xuất hiện như ánh hào quang.
Tên vô lại hung á/c thậm chí còn ném thân hình nhỏ bé của anh ra xa mấy mét.
Anh vì thế mà đi/ếc một bên tai.
Đáng lẽ là con người hoàn mỹ, lại vì tôi mà có khuyết điểm.
Từ đó, tôi bắt đầu bám theo Thẩm Ứng Ngôn như hình với bóng.
Anh đứng diễn thuyết trên bục học sinh xuất sắc.
Tôi ở dưới vỗ tay hết mình.
Anh đổ mồ hôi trên sân bóng rổ.
Tôi mang khăn lạnh nước uống đến tận tay.
Anh cũng mặc nhiên cho tôi theo đuôi.
Thế nên tôi cứ tự huyễn hoặc rằng, anh cũng thích tôi.
Cho đến ngày tôi tỏ tình sau kỳ thi đại học.
Ánh mắt lạnh lùng, mỉa mai ấy, đến tận hôm nay vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Anh thậm chí dứt áo dọn đi ngay hôm sau.
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe, đứng đến tận khuya.
Một ý nghĩ kinh khủng dần nảy mầm trong đầu.
15.
«Bố, con biết biệt thự bên cạnh là ai rồi.»
Trong bữa ăn, khi trình bày ý định với bố mẹ, tôi không ngạc nhiên khi bị phản đối.
«Thành Thành, nếu con nói chia sẻ tài nguyên cho vợ chồng họ Thẩm hay mời họ sang ở cùng, bố mẹ đều có thể chấp nhận. Nhưng con đòi đem Thẩm Ứng Ngôn đã biến thành x/á/c sống về đây. Bố hỏi thật, khi quyết định vậy, con có nghĩ đến bố mẹ không?»
Mẹ im lặng, rõ ràng đồng tình với bố.
Bố nói, ông tái sinh trở lại không phải để xem tôi t/ự s*t.
Bất đắc dĩ tôi đành tạm lùi bước, nhưng trong lòng đã lén lập kế hoạch khác.
16.
Hôm sau, tôi cải trang sang tìm vợ chồng họ Thẩm.
Lợi dụng khu vực này không có người sống, tôi dùng tiểu x/á/c sống dụ các x/á/c sống khác đi.
Khi đi ngang chiếc xe giam giữ Thẩm Ứng Ngôn, tôi không kìm được ánh mắt nhìn vào trong xe.
Anh ta cũng quay đầu nhìn lại tôi.
Tôi nghe rõ mồn một tiếng gào thét trong lòng anh: «Nước! Nước!»
Thẩm Ứng Ngôn này đúng là khác biệt, dù hóa x/á/c sống vẫn không giống ai.
Tôi đặt tay lên cửa kính, Thẩm Ứng Ngôn không rời mắt khỏi tôi, cũng đặt tay lên kính.
Lòng tôi rung động, vội vàng thu tay, nhanh chân rời đi.
17.
«Chú nói ở đây có vật tư?»
Cuộc trao đổi với vợ chồng họ Thẩm diễn ra thuận lợi khác thường.
Họ thậm chí không chút do dự mở cửa cho tôi.
Trước sự cởi mở của họ, tôi cảm thấy ngượng ngùng vì đã thăm dò họ.
«Đúng vậy, Ứng Ngôn vài ngày trước tận thế đột nhiên m/ua sắm lượng lớn vật tư, ở biệt thự này cũng dự trữ không ít.»
Thế tức là Thẩm Ứng Ngôn đã xem tin nhắn của tôi, lại còn tin tưởng, vậy sao anh ấy vẫn...?
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Thẩm phụ Thẩm mẫu, tôi chợt hiểu ra.
Họ không phải cả tin, mà đã mất hết ý chí sinh tồn.
Họ nói Thẩm Ứng Ngôn không bị cắn, mà đột ngột sốt cao rồi biến dị trên đường đến biệt thự.
Thế là tôi kể về năng lực đặc dị và dự định của mình cho Thẩm phụ Thẩm mẫu nghe.
Họ do dự hồi lâu.
«Thành Thành, dù Ứng Ngôn còn... chắc anh ấy cũng không muốn con mạo hiểm đâu.»
Thực ra với kinh nghiệm tiếp xúc tiểu x/á/c sống, tôi có 80% tự tin Thẩm Ứng Ngôn sẽ không cắn tôi.
Khi tâm thanh của x/á/c sống không khao khát m/áu thịt hay n/ão người, khả năng chúng tấn công rất thấp.
Chợt nhớ lúc xem «Võ Lâm Ngoại Truyện», Lý Đại Chủy luôn miệng nói: «Đó là Huệ Lan mà!»
Giờ đây, tôi cũng muốn thốt lên: «Đó là Thẩm Ứng Ngôn mà!»
Tôi có thể chấp nhận anh sống tốt nơi tôi không thấy, nhưng không thể ngồi yên nhìn anh đ/au khổ trước mắt. Dù anh đã thành một loài sinh vật khác.
Bình luận
Bình luận Facebook