Văn Tĩnh sau nhau, bạn dần phát ra ngưỡng m/ộ nhiều điểm. dài, trở mệt mỏi tủi thân.
Tôi tưởng vậy.
Nhưng hình như không phải.
Anh khác xa so với tưởng tượng tôi.
Ví dụ như trốn học, vậy liền bước một, hai bước tới, một học.
Còn thì che mặt suốt đường.
Sau giờ học, hỏi tại sao trốn học?
Khi câu đó, chẳng gì cả, nghiêng mặt nhìn cười.
Tôi đáp: 'Không lý không học thôi'.
Thế bắt viết bản kiểm điểm, tôi...
Nửa đêm nằm vật trên nhìn chằm chằm tờ giấy trắng.
Cả đời bao giờ bất lực đến thế.
Rồi gọi điện nũng ấy.
Anh chăm chú nghe lời qua điện thoại, nghiêm trả lời câu hỏi tôi.
Nhưng vẫn không mềm lòng. nói:
'Tống quá đó!'
Anh 'ừ' một tiếng, vài phút sau gọi xuống nhà.
Bảo kiểm tra xem viết bản kiểm điểm nào.
Tôi...
Bạn nghĩ ngoan xuống à?
Ôi, nghe lời thật.
Anh ra, tờ giấy. đỏ mặt.
Bởi trên viết kín một trang:
Phương Tiểu Hi M/ộ.
Phương Tiểu Hi mãi M/ộ.
Anh hỏi: 'Tiểu Hi, học trò này đâu thế?'
Tôi bảo cúi thì thầm nghe.
Anh cúi đầu, hàng khẽ rung.
Rồi ấy.
Anh sau tôi, đáp trả bằng nụ đến nghẹt thở.
Kỷ niệm một năm, dẫn đi ăn phố ẩm thực.
Suốt kem m/ua.
Thấy bánh trứng m/ua.
Thấy đậu phụ m/ua.
Xúc xích nướng to đùng m/ua.
Trà bánh m/ua.
...
M/ua cả đống mà cắn một miếng, hớp một ngụm mỗi thứ.
Vì ăn mà sợ m/ập.
Còn tại quá nuông chiều tôi.
Cuối hai đứa ngồi nướng, gọi một mâm tôm hùm.
Và cả bia nữa.
Trên đôi trắng thon bóc vỏ tôm.
Tôi ăn không tốc độ bóc.
'Tống M/ộ.'
'Ừm?'
'Trước đây sao bày em?' nghiêng nhìn.
Anh găng khăn giấy dầu mỡ miệng tôi.
Tôi nghe nói:
'Tính cách vốn thế, hoặc lẽ bày nhiều rồi.'
Tôi chợt nhớ những cũ:
Khi bị vội mang cồn i-ốt đến tự bôi th/uốc;
Ngày đ/au bụng kinh, túi nóng lên bụng;
Sau áo bóng màu hồng đồ đôi, hôm sau mặc đi đ/á/nh bóng;
Lần hỏi thầm lâu không, nhắn dãy số '969394482664 942694'.
Trước tưởng số thông thường, nhưng nếu bàn phím số thì thành:
'Anh em, Tiểu Hi.'
...
Tôi vừa nhớ lại vừa uống, không nốc chai.
Hơi rồi.
'Tống cổ anh, đôi mắt đen lanh.
'Tống đẹp trai quá đi.'
Tôi ngẩng lên má, mắt, anh.
'Tiểu Hi...' Giọng đặc.
Anh 'Tiểu Hi, không ngoài không được này sao?'
Tôi nheo mắt cười.
'Tống M/ộ...'
'Em thực sự, rất anh...'
Má lạnh áp bỗng chợt nhớ điều gì.
'Tống M/ộ...'
'Trước đây thích...'
Nói được câu, mũi mũi anh.
Rồi sau này thôi nhé?'
'Anh không được cười đẹp với gái nào khác.'
Anh rồi cúi xuống tôi.
'Đồng ý.'
Bên tai văng hơi thở gáp anh.
Cằm dụi cổ anh: đây à?'
'Ừ, thích.'
'Cô hay mắt cong cong cười.'
'Tính hơi nhõng nhẽo, hơi ngang bướng, nhưng không nỡ để ấm ức.'
'Cô tốt bụng, vật hoang ấp ngay.'
'Rồi thức ăn chúng.'
Lòng chua xót ngào: sao đang tả vậy?'
'Không thì ai?' Anh buông ra, nhìn thẳng mắt.
Tôi lôi tấm ảnh ra: 'Anh xem, cười này.'
'Cô sau này họ em.'
Tôi tỉnh rư/ợu ngay.
Cuối kéo mấy kiểu rồi Ninh Ngữ.
H/ủy ho/ại tâm can đây.
Hôm nay ngày nhất.
7
Ngoại truyện
Mới nổi tiếng nơi.
Đến mức nào?
Bị lộ thông tin cá nhân, ảnh nhau lan truyền đàn.
Cùng với ảnh x/ấu hồi 10 tôi.
Ra đường, trỏ không xứng với M/ộ.
Chê x/ấu, nhờn nhợn, gh/ét...
Tôi tưởng không bận tâm, nhưng ngôn từ đ/ộc địa trút sự tự ti ăn sâu xươ/ng tủy.
Những lời lăng khiến bắt lảng tránh M/ộ.
Kỳ Chu Văn an ủi một thời nữa mọi qua.
Nhưng đi ăn cùng tôi, nghe sau lưng bới thậm tệ, thậm chí mạt sát cả tôi.
Anh hất cả khay cơm lên họ, rồi nhận về thương đầy người.
Tôi chạy ra can, bị đ/á/nh ch/ửi.
Sự việc ầm ĩ, đến phòng y tế với mặt xám xịt.
Những vết bầm trên chân trông đ/áng s/ợ.
Tôi núp sau Kỳ Chu Văn, ích kỷ không thấy.
Tôi cảm trở lại năm 10.
Lại tự ti, lại rúm, lại sợ mất đi.
'Lại Giọng 'Cho xem.'
Kỳ Chu Văn tránh ra, để dắt ngồi lên giường bệ/nh.
Anh cồn, quỳ xuống bôi th/uốc nhẹ thấy.
Nhưng vẫn đ/au, rụt lại.
'Xót...'
Tống dừng đứng phắt bước ra cửa.
Một lát sau quay vào.
Đốt ngón dính m/áu tường.
'Tống M/ộ,' chạy tới ôm. 'Họ em...'
Anh siết tôi: sợ, đây.'
Theo Kỳ Chu Văn kể, tối đ/á/nh bọn kia nhập viện.
Khi tới đồn cảnh sát, vừa được bố bảo lãnh.
Khóe miệng bầm tím, cười tủm tỉm.
'Lại đây.'
Tôi lết chân tới.
Gương mặt đột nhiên biến sắc. nghe tiếng thề.
Bình luận
Bình luận Facebook