Lý Tuấn trẻ tuổi tài cao, tự mình thành lập một công ty công nghệ và làm ăn phát đạt.
Là một cô gái yêu say đắm, tất nhiên tôi phải khoe bạn trai xuất chúng trên MXH chứ?
Dần dà, mấy cô bạn cũng nắm rõ hoàn cảnh bạn trai tôi.
"Công ty nhỏ vậy mà dám chi mấy chục triệu m/ua túi cho Trần Phi?"
"Tôi đã bảo đó là đồ fake mà các cô không tin, cứ xuýt xoa tán dương cô ta là tiểu thư giàu có."
"Đồ ngốc ạ, không nghe ra hàm ý mỉa mai sao? Giống hệt Trần Phi ng/u ngốc, tưởng thiên hạ đang khen mình thật."
Bọn họ buôn chuyện tưng bừng, duy chỉ Triệu Sở Sở từ đầu chí cuối không buông lời gièm pha.
Tôi tức gi/ận định đ/á tung cửa, nghĩ lại thấy không cần thiết.
Đây vốn là hiệu ứng tôi mong muốn mà.
Sống khiêm tốn tốt hơn, kẻo lần sau bị b/ắt c/óc lúc nào không hay.
Vì vậy tôi lười giải thích, họ cũng chỉ dám nói sau lưng, chẳng gây tổn thương thực sự.
Sau này Triệu Sở Sở nhờ tôi tìm việc làm thêm, nhớ ơn cô ta đồng thời thấy cô đã có bạn trai nên tôi không đề phòng, nhờ Lý Tuấn giúp đỡ.
Không ngờ mới đó mà cô ta đã diễn vở 'người tốt và rắn đ/ộc' với tôi.
3
Chụp vài kiểu ảnh, tôi dắt bạn rời đi.
"Cưng, cứ để mặc bọn họ thế sao?"
"Vội gì, hồi sau sẽ hay."
Đây là chỗ nhà tôi đầu tư, thời gian còn dài, sợ gì không chộp được thứ thú vị?
Hơn nữa, để Lý Tuấn và Triệu Sở Sở mất mặt ở đây có gì vui?
Phải để họ một kẻ s/ỉ nh/ục ở công ty, một đứa bẽ mặt ở trường học, đôi bên cùng ch*t xã hội mới đã.
Tôi thuê phòng chéo cửa hai người, tầm nhìn lý tưởng, chỉ cần họ không kéo rèm là quan sát được hết.
Cũng do Lý Tuấn keo kiệt, dẫn gái đi chơi mà tiếc tiền phòng biển view đẹp.
Nếu phòng thật sự hướng biển ngập tràn nắng gió, làm gì có kẽ hở cho tôi?
Theo dõi một ngày, thu thập đủ tư liệu, đến lúc dọa cho họ hết h/ồn rồi.
Tôi tìm quản lý sảnh, chỉ tay ra lệnh: "Tôi muốn mặc đồ phục vụ bưng bê."
Thường xuyên dẫn bạn bè tới đây tổ chức tiệc, anh ta không những quen mặt mà còn biết tính tôi thích trêu chọc.
Anh ta nhăn mặt: "Cô định..."
"Ừ, ba tôi bảo phải xuất phát từ cơ sở, rèn luyện bản thân."
Nghe vậy, anh ta vội vàng chuẩn bị bộ đồ phục vụ sạch sẽ.
Trước tiên, tôi sai người dội nước ép lên người Triệu Sở Sở.
Nước hoa quả chảy dọc từ ng/ực xuống, lớp trang điểm công phu tan tác.
Giờ thì chẳng 'sở sở động nhân' nữa, mà như gà ướt lướt thướt thảm hại.
"Các người làm ăn kiểu gì thế!"
Tiếng hét của cô ta thu hút ánh nhìn xung quanh.
Lý Tuấn trọng thể diện, x/ấu hổ không chịu nổi, hối thúc cô ta về phòng dọn dẹp.
Thầm đắc ý, thừa dịp cô ta đi khuất, tôi bưng khay tiếp cận bàn Lý Tuấn.
"Thưa quý khách, steak của ngài ạ."
"Phi Phi?"
Hắn ngạc nhiên lẫn hoảng hốt.
"A Tuấn, sao anh ở đây? Anh không phải ở thành phố D sao?"
"Hợp tác thuận lợi, đối tác là cổ đông ở đây mời bọn anh qua giải trí."
Nhìn khả năng ứng biến! Chỉ vài giây đã bịa ra lời nói dối hợp lý.
Nếu không biết sự thật, với đầu óc yêu đương m/ù quá/ng, có lẽ tôi đã tin thật.
"Thế người ngồi đối diện anh đâu? Sao không thấy?"
"Ồ cô ấy à, đối tác đó, có việc đột xuất nên về trước rồi."
Hắn điềm tĩnh đáp, ánh mắt liếc về hướng thang máy.
Sợ Triệu Sở Sở xuất hiện bất ngờ, đối chất sẽ vỡ lở hết.
"Em ngồi đây được không?"
Hắn uống ngụm nước: "Ừ, ngồi đi."
Tôi hút nước ép, hắn mỉm cười dịu dàng lau mồ hôi trán cho tôi.
Ai mà không mê cho được? Trẻ tuổi thành đạt, ngoại hình điển trai, lịch thiệp đúng chuẩn.
Suốt ngày tiếp xúc với lũ công tử ăn chơi ngỗ ngược, đột nhiên xuất hiện một người như hắn khiến tôi choáng váng.
Tự nhiên... lại lao vào yêu mất rồi.
4
"Phi Phi không ở trường sao? Sao lại tới đây?"
Tôi cắn môi, ấp úng: "Ba em... với tổng giám đốc khách sạn này thân nhau, gửi em tới trải nghiệm cuộc sống."
Khách sạn 5 sao chuỗi toàn quốc này, tổng giám đốc là tỷ phú, ngay cả hắn cũng không với tới mối qu/an h/ệ này.
Đương nhiên hắn không tin ba tôi quen người tầm cỡ đó.
"Phi Phi, dù xuất thân bình thường anh cũng không coi thường em, nhưng em không cần..."
Hắn thở dài, không nói hết câu.
Nhưng tôi đã hiểu ý.
"Không cần đóng giả đại gia phải không?"
Chắc Triệu Sở Sở đã bôi x/ấu tôi nhiều lắm.
Bảo tôi dùng quà hắn tặng để tự tạo hình tượng tiểu thư giàu có.
Hắn không nghĩ xem, món đồ hắn tặng mẹ tôi thấy còn chê "rẻ tiền"!
Nếu không yêu ai yêu cả đường đi, ai thèm mang đồ đó khoe mẽ?
"Phi Phi, anh không có ý đó."
Hắn định vén tóc cho tôi, tôi né tránh.
"Có hay không anh tự biết."
Tôi đặt ly nước ép xuống mạnh.
Nhưng lần này hắn không dỗ dành, mặt lạnh lùng: "Anh không muốn cãi nhau. Chúng ta nên tĩnh tâm đã."
Phản ứng nhanh thật.
So với bị chất vấn, hắn chọn đ/á/nh lạc hướng bằng cách chê tôi háo danh.
Thế là xung đột được chuyển hướng.
"Em còn trẻ, hành động này cũng dễ hiểu, nhưng hư danh không tốt đâu. Nó sẽ h/ủy ho/ại em."
Xạo!
Nếu không vì hư danh, Triệu Sở Sở nào thèm đến với anh?
Bạn trai cô ta còn đẹp trai hơn anh nhiều.
Miệng nói vì em tốt, kỳ thực ngầm hạ thấp giá trị tôi.
Sao trước giờ tôi không nhận ra Lý Tuấn giả tạo đến vậy?
Giả vờ hờn dỗi, tôi thu dọn khay đĩa bỏ đi.
À quên, còn chặn luôn mọi liên lạc của hắn.
Cứ tạm dừng ở đây đã.
Lý Tuấn từng muốn đổ bộ vào bất động sản nhưng không tìm được đường đi.
Bình luận
Bình luận Facebook