Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi cân nhắc cẩn thận để không lộ sơ hở.
"Còn vì lý do gì nữa, cậu trai trẻ đẹp trai, đang hẹn hò cùng lúc mấy cô bạn gái bị bắt quả tang, ôi..."
"Ồ..." Quả là tay chơi, đáng đời!
Trong lòng tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không liên quan đến mình.
"Nghe nói cậu ta nhắn tin với một cô gái toàn chuyện không đứng đắn, hình như hai người đã qua đêm, cô gái còn đòi trả lại quần áo, bảo giữ bí mật gì đó... Lịch sử chat trên WeChat bị cô bạn gái nhí bắt tại trận."
Tôi: ?!
Cái này... không phải bố tôi đang ám chỉ mình đấy chứ? Sợ đến nỗi điện thoại rơi xuống đất.
Trong nhóm vẫn đang bàn tán, tôi mở lên xem, là phát ngôn của mẹ: "Con gái bây giờ phóng khoáng thế sao? Con bé Tô Di nhà mình mà phóng khoáng bằng một nửa người ta, đâu đến nỗi ế đến giờ."
Ch*t ti/ệt! Tôi muốn nói, con gái của mẹ phóng khoáng đến mức chính mình cũng sợ.
Tôi lập tức thoát nhóm, tắt điện thoại, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tôi cố nhớ lại đoạn chat hôm đó, không lẽ chính cô bạn gái nhí của anh ta xóa mình? Càng nghĩ càng thấy rợn người.
Tôi mở WeChat đổi ngay avatar, còn đặt chế độ chỉ mình tôi nhìn thấy khoảnh khắc.
9
Tối đó, gia đình ba người chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau.
Tôi cứ cúi gằm mặt, im lặng chờ thời.
"Sao con thoát nhóm?" Mẹ nghi ngờ hỏi.
"Hả? Con thoát rồi sao? Để con xem." Kỹ năng diễn xuất của tôi vẫn ổn định như mọi khi.
Bố ăn xong, đi tắm trước, sau đó cầm một chiếc quần l/ót ra, chất vấn mẹ: "M/ua từ khi nào? Anh mặc cỡ nào mà không biết?"
Tôi: !
Mẹ nhìn bố, rồi nhìn tôi, bóp bóp chiếc quần, "Cái này không phải của anh, em đâu có m/ua đắt thế."
Rồi cả hai người cực kỳ ăn ý cùng lúc nhìn về phía tôi.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, vật lộn nửa phút, "Hay là trên lầu rơi xuống?"
Hai người ngớ ra vài giây, gật đầu đồng ý.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xung phong cầm chiếc quần chạy đi trả cho nhà trên.
Tôi nào phải đi trả, tôi cầm chiếc quần loanh quanh dưới vườn hoa nửa tiếng đồng hồ, nghĩ đến Giang Tử Thanh là đầu óc quay cuồ/ng.
Đây là quần của anh ta, tôi giặt xong treo trong phòng mình, không hiểu sao lại bị mẹ lôi ra giặt thêm lần nữa. Nghĩ đến việc quần áo anh ta để trong tủ mình thật không an toàn, tôi phát đi/ên lên được.
Tôi lần lữa mãi, cuối cùng cũng về đến nhà khi mặt trời đã lặn. Vừa về, nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi phản xạ lùi ra ngoài, ngước nhìn số nhà.
X/á/c định không nhầm, tôi mới khó khăn bước vào.
Người ngồi ngay ngắn trên sofa chơi điện thoại kia, không phải Giang Tử Thanh thì còn ai?
10
"Tiểu Di lại đây." Bố nghiêm mặt gọi.
Tim tôi thót lại. Tiêu rồi, lộ rồi.
R/un r/ẩy đi lại gần, nhìn thấy vết thương trên cổ Giang Tử Thanh, trên đầu gối chiếc quần rá/ch, tôi hít một hơi.
"Sao thế bố?" Tôi đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, vặn vẹo ngón tay.
Giang Tử Thanh cuối cùng cũng dừng tay chơi game, ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười nhẹ khiến tôi sợ hãi.
Đến lúc này rồi mà anh ta còn dám chơi game.
"Là thế này, Tiểu Giang có thể sẽ tạm ở nhà mình một thời gian. Trong thời gian này, con kèm cậu ấy toán cao cấp nhé, toán của con không phải tốt lắm sao?"
Hả? Kèm cặp? Tôi thở phào.
Không đúng, toán cao cấp?
"Bố, con toán cao cấp không giỏi đâu." Tôi ngớ người.
Bố nhìn tôi, đứng dậy kéo tôi sang một bên, "Hồi đại học con từng được điểm tối đa môn toán cao cấp một lần mà? Đừng khiêm tốn, lần này bố có thăng chức được hay không là nhờ vào việc này đấy."
Tôi có thể nói hồi đó là chép bài không, chép xong nghĩ không thể giống y người khác nên sửa bừa một câu trắc nghiệm, không ngờ âm dương sai lầm lại được 100 điểm, trong khi bạn đó chỉ được 95.
"Không phải, bố, cậu ấy ở nhà mình làm gì, cậu ấy không có nhà à?" Tôi thật sự đ/au đầu, vừa thoát được lại gặp, đây không phải hại mạng tôi sao?
"Suỵt, nói nhỏ thôi." Bố liếc tôi một cái, "Cậu ấy bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà, nên mới chạy đến nhà mình. Con nghĩ xem, rốt cuộc Tiểu Giang vẫn là con trai ông ấy. Bố nghe nói cậu ấy trượt nhiều môn, nếu con kèm cậu ấy học tốt lên, bố có hi vọng thăng chức."
"Bố, con thấy bố thăng chức vô vọng." Tôi nói yếu ớt.
"Bố coi như con nói ngược, từ hôm nay con kèm cậu ấy học, chuẩn bị đi."
Khi bố đi rồi, tôi kéo anh ta vào trong phòng, "Cậu chạy đến nhà tôi muốn làm gì?"
Anh ta nhíu nhẹ lông mày, "Đau."
Tôi buông tay, vén ống tay áo anh ta lên, nhìn thấy vết s/ẹo trên cánh tay.
Tôi kinh ngạc.
"Đừng nhìn." Anh ta kéo ống tay dài xuống, mỉm cười, "Chưa ch*t đâu."
"Bố cậu đ/á/nh nặng tay thế vì lý do gì?" Tôi bắt đầu thấy thương hại anh ta.
"Dù sao cũng không phải vì em." Anh ta cúi nhìn tôi, lười nhác đi đến bàn học ngồi xuống, lại tiếp tục chơi điện thoại.
Không phải vì mình? Tôi cảm thấy tội lỗi trong lòng giảm bớt một phần.
"Không phải vì em thì tốt, cậu không có chỗ nào để đi sao? Sao lại đến nhà tôi, để bạn gái cậu hiểu lầm thì sao?"
Cậu ta thật là liều. Không phải sắp đính hôn rồi sao, mà vẫn lăng nhăng thế? Anh ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, "Em đuổi anh đi?"
"Tôi còn dám giữ cậu? Tôi nghe bố nói, đoạn chat hôm đó bị bạn gái cậu thấy, cậu còn dám đến, cô ấy chạy đến đây thì sao?" Tôi thật sự khó giao tiếp với anh ta.
Anh ta dựa hẳn vào ghế tựa của tôi, vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm, "Thì sao."
Tôi…
Cậu ta thật sự còn liều mạng hơn cả tôi.
"Tối nay dạy bài không?" Anh ta đột nhiên hỏi nhẹ.
"Tôi… toán tôi rất tệ." Tôi thú nhận.
"Anh biết."
Tôi: ?
"Vậy nên, em có thể dạy anh cái khác." Anh ta cười khẽ.
Lại kích mình sao? Tôi thật tức, rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, sao ba câu đều bị anh ta nắm thóp. Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc thôi mà?
"Dạy xong, với cái dạng của anh, thực hành được không?" Tôi trừng mắt anh ta.
Anh ta đột nhiên mím môi, cười đến không nhịn được.
Bị anh ta cười mà thấy hơi hư, tôi giả vờ cầm sách lên, cố gắng lục lại trí nhớ toán học đã mất.
Nhưng anh ta đưa tay lên sách tôi, ấn thẳng cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, "Thử?"
Tim tôi đ/ập thình thịch, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng dựng thẳng sách lên một cách nghiêm túc, "Nội dung hôm nay là tự học."
Chương 11
Chương 20
Chương 8
Chương 23
Chương 13
Chương 11
Chương 19
Chương 146
Bình luận
Bình luận Facebook