Nhưng cuộc gọi thoại tôi gọi cho Hứa Hàng vẫn không ai bắt máy. Tôi cắn ch/ặt răng, tự đút túi thêm 88 tệ mới m/ua được chiếc quần l/ót. Sau đó, tôi tìm đến tiệm giặt là, yêu cầu giặt gấp chiếc quần. Một tiếng sau, tôi ôm bịch đồ đã được xử lý chạy thẳng đến trung tâm tắm hơi Tinh Thành, đưa nó cho nhân viên nam ở quầy lễ tân. Bóng dáng mờ ảo của tôi in trên cánh cửa kính cường lực - một kẻ ốm yếu đang đứng không vững. Tôi đứng thêm gần nửa tiếng nữa trước cửa, Hứa Hàng mới cùng đám bạn lục tục bước ra. Thấy anh, tôi lê từng bước nhỏ về phía trước, ngậm ngùi không nói nên lời. Giữa lối vào vắng lặng, tôi đứng đó như một nốt nhạc lạc tông, nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của nhóm Hứa Hàng. Vì hay "đeo bám" anh, mấy gã bạn thân của Hứa Hàng đều biết mặt tôi. Quả nhiên, vừa nhìn thấy tôi, mấy gã trai kia liền buông lời tục tĩu. Triệu Tĩnh Vũ nói: "Hứa Hàng, hóa ra mày có quần mặc là nhờ con chó săn này m/ua hộ à?" Lưu Giang Viễn cười khẩy: "Đồ lót của mày bị tay con gái sờ vào rồi đấy, nghĩ mà phê! Này, con chó săn này nhìn cũng khá xinh đấy, mày chắc đang có ý đồ gì rồi nhỉ?" Trương Mãnh đắc chí: "Hàng ca không cần thì nhường cho em nhé!" Những lời giễu cợt khiến gương mặt Hứa Hàng càng lúc càng đen. Đột nhiên anh bước tới, dùng ngón tay kéo sệch áo tôi ra xa. "Sao mày vẫn còn đứng đây?" Giọng nói phát ra từ cánh mũi đầy bực dọc. Theo đuổi Hứa Hàng hai năm, tôi hiểu rõ mọi cảm xúc của anh. Tôi biết anh đang nổi đi/ên, vội vã giải thích: "Học trưởng Hứa, em không phải đợi để đòi tiền. Em cũng sẽ không kể chuyện quần l/ót với bạn anh, em không muốn anh mất mặt." Nghe tôi nhắc đến tiền, đôi mắt anh càng thêm u ám. Thấy vậy, tôi vội nói: "Học trưởng đừng gi/ận, em chỉ muốn ngắm anh thêm chút nữa thôi." Nhưng Hứa Hàng dường như càng phẫn nộ hơn, đ/á bay hòn sỏi dưới chân. "Mày đúng là hết th/uốc chữa!" "Gi/ận cái gì chứ? Cô bé này thích mày đấy! Nghe này 'em chỉ muốn ngắm anh' - nghe mà tan chảy!" Triệu Tĩnh Vũ chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Hứa Hàng, giả giọng the thé bắt chước tôi. Hắn rõ ràng đã nghe tr/ộm cuộc trò chuyện, cúi xuống ghé tai Hứa Hàng nhưng cố tình nói đủ to để tôi nghe: "Tối nay tụi mình đi hát, mang theo con chó săn này đi. Em học muội ngoan ngoãn thế này hiếm lắm! Đảm bảo sạch sẽ hơn mấy em công chúa trong phòng hát..." Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn tôi cười gằn. Những từ ngữ nh.ạy cả.m đ/âm thẳng vào tim, tôi siết ch/ặt tay đến mức lòng bàn tay tê dại, cắn môi đến mức người run lẩy bẩy. Hứa Hàng nghe xong, liếc nhìn tôi đầy kh/inh bỉ như kẻ ban ơn: "Được rồi, tối nay đi hát cùng bọn tao." Nói xong, anh quay lưng bỏ đi. Ánh mắt d/âm đãng của Triệu Tĩnh Vư lại lướt qua người tôi, huýt sáo một tiếng rồo theo chân Hứa Hàng. Nhóm của Hứa Hàng tụ tập trò chuyện, còn tôi đứng cách đó vài mét, tai vẳng tiếng bọn họ buông lời khiếm nhã: "Em học muội năm nay bao nhiêu tuổi?" "Triệu ca hỏi tuổi con gái giữa thanh thiên bạch nhật thế không sợ người ta ngại sao?" "Đm tao hỏi tuổi thôi mà cũng bẩn à? Bẩn cái đầu mày ấy!" "Em gái ơi, đã yêu ai chưa?" Đang lúc đùa giỡn, chiếc xe thương mại đen tuyền tiến đến. Người đàn ông trung niên khập khiễng bước xuống từ ghế lái, nhiệt tình mở cửa cho Hứa Hàng: "Tiểu Hàng, đường đông quá, chờ lâu không?" "Tiểu Hàng? Hứa Hàng, đây là bố mày à?" Triệu Tĩnh Vũ đột nhiên chuyển hứng thú sang người đàn ông t/àn t/ật. "Bố mày mới như thế!" Hứa Hàng trừng mắt với Triệu Tĩnh Vũ, quát người tài xế: "Lão Mã! Tao dặn mày bao lần phải gọi 'thiếu gia', ai cho mày vô lễ thế? Nhục mặt!" Người đàn ông tái mặt nhưng vẫn cười nhẫn nhục xin lỗi: "Vâng, thiếu gia." "Này em học muội ngồi ghế sau đi, anh chỉ em cách đu theo Hứa Hàng nhé?" Triệu Tĩnh Vũ nheo mắt nhìn tôi. "Cút!" Hứa Hàng đ/á Triệu Tĩnh Vư một phát, tự mình leo lên ghế sau, giọng nói vang ra từ xe: "Mày ngồi ghế phụ, đừng cho tao thấy mặt, nhìn là phát bực!" Tôi ậm một tiếng, bất chấp ánh mắt thất vọng của đám bạn anh, leo lên ghế phụ. Đến nơi, đám bạn Hứa Hàng xuống xe trước. Vì ngồi trong cùng, anh là người cuối cùng bước ra. Tôi đứng cạnh xe chờ anh. Lão Mã cung kính mở cửa nhưng khi Hứa Hàng sắp bước xuống, ông ta chặn lại, ánh mắt đầy van xin. Hứa Hàng liếc nhìn tôi và đám bạn đứng ngoài, thoáng chút ngượng ngùng trên gương mặt điển trai. "Muốn tiền thì xin bố tao! Tao có c/ứu được con gái mày đâu!" Nói rồi, anh đẩy mạnh Lão Mã bước xuống. Đi ngang tôi, anh lại quát: "Tránh xa tao ra!" Tôi đứng ch/ôn chân, đợi nhóm Hứa Hàng đi khuất mới lặng lẽ gõ cửa kính ghế lái: "Chú ơi, hôm nay Hứa Hàng đãi bạn đi tắm hơi, tối lại đãi hát chắc hết tiền rồi. Cháu chỉ còn 100 tệ, tuy ít nhưng là toàn bộ tiền sinh hoạt tháng này, chú cầm tạm đi."
Bình luận
Bình luận Facebook