16.
Tôi bước đến trước mặt Tả Nguyên, cậu ấy vẫn cúi đầu không biết đang nhắn tin với ai.
Tôi mím môi lên tiếng: "Đưa trà hoa quả cho em đi."
Đầu ngón tay cậu ấy khựng lại, liếc nhanh về phía Kiều Hưng rồi mới đối mặt với tôi: "Nói chuyện xong rồi?"
Tôi "ừ" một tiếng: "Em với anh ấy chẳng có gì để nói."
Cậu ấy nhướn mày, không đáp lại.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, liếc nhìn cậu ấy đầy thận trọng: "Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi."
"Không sao."
Dù giọng điệu rất bình thản nhưng tôi cảm nhận được hình như cậu ấy đang không vui.
Nghĩ đến việc cậu ấy còn phải đi làm thêm, tôi đón lấy ly trà hoa quả vội nói: "Em xuống đây là để đợi anh, nhưng anh ấy cứ sang nói chuyện nên mới bị trễ."
Tôi không định tìm Kiều Hưng.
Nếu không phải vì anh ta cứ nhắn tin cho bạn cùng phòng tôi.
Nhưng không ngờ Kiều Hưng lại nói ra những lời như thế.
Trong lòng tôi chấn động, nhưng chẳng còn gợn sóng.
Cảm giác rung động khi cậu ấy dắt tôi ra khỏi giảng đường tối hôm đó, đã bị thời gian ba năm mài mòn hết rồi.
Khóe miệng Tả Nguyên hơi nhếch lên, nhưng chẳng thể đọc được cảm xúc: "Vậy sau này vẫn giao vào giờ này nhé?"
Thực ra giờ này hơi sớm.
Tôi do dự một chút hỏi: "Anh còn phải đi làm thêm vào giờ khác à?"
Tả Nguyên lăn họng, từ từ thốt ra ba chữ: "Không nhất định."
Cậu ấy bổ sung: "Thời gian làm việc của anh không cố định, thường thấy chỗ nào cần người là đến."
Câu "hay là đừng giao nữa" đã đến cổ họng lại bị tôi nuốt vào, đổi thành: "Tùy anh thôi, em nào cũng được."
17.
"Ngày nào cũng uống đồ này không tốt lắm nhỉ?" Cậu ấy bất ngờ lên tiếng.
"Hả?"
Bàn tay vốn để trong túi quần được rút ra, trên tay cậu ấy cầm hai vé xem phim, mặt phớt hồng: "Anh có hai vé phim này, không biết..."
Tôi nhìn tên phim ngẩn người: "Anh lấy vé ở đâu vậy?"
Cậu ấy có vẻ không tự nhiên: "Dạo này anh đang b/án vé phim giá rẻ, hai vé này b/án không hết."
"..."
Phạm vi hoạt động của anh rộng thật đấy.
Khóe miệng cậu ấy căng thẳng, trông rất hồi hộp: "Được không?"
Tôi đón lấy vé xem giờ chiếu: "B/án hết cho em?"
Một vé năm mươi, hai vé một trăm.
Cậu ấy do dự: "...Cũng được."
Tôi giơ tay nhận vé: "Vậy cứ thế nhé, anh đi làm đi."
Vé xem phim là vào hai ngày sau.
18.
Đến ngày đi xem phim, bạn cùng phòng đã hẹn trước bỗng có việc gấp.
Thời gian gấp rút, nhất thời không liên lạc được ai khác.
Tôi nhìn hai tấm vé phim thở dài, thất thểu ngồi xuống ghế, trong lòng buồn bã.
Mấy năm nay vì Kiều Hưng, tôi ít giao lưu với bạn cùng lớp.
Giờ muốn xem phim cũng chẳng có ai đi cùng.
Nhưng bộ phim này tôi thực sự rất muốn xem.
Nhìn tấm vé, tôi nghiến răng một mình chạy xe máy điện đến rạp chiếu phim.
Một mình cũng xem được mà.
Vừa đến nơi, đang định m/ua đồ uống thì thấy Tả Nguyên cầm ly trà nha đam đứng đợi trước cửa.
Là... đang b/án vé sao?
Tôi còn đang phân vân có nên chào không, Tả Nguyên đã chủ động bước đến: "Trà hoa quả hôm nay của em."
"Anh... đang đợi em ở đây?"
Cậu ấy hắng giọng, vành tai ửng hồng: "Anh đến đây b/án vé."
B/án vé thì b/án vé, có gì đâu mà ngại.
Sao tai đỏ lựng thế kia?
Tôi thầm nghĩ nhưng mặt vẫn điềm nhiên gật đầu: "Vậy em vào trước nhé."
Cậu ấy đứng im, nhướn mày tỏ vẻ không hiểu: "Một mình?"
"Ừ," tôi cố tỏ ra tự nhiên, "Sao, anh muốn đi cùng em?"
"Đây là lời mời của em à?"
"Ừ," có người đi cùng vẫn hơn một mình, tôi gật đầu, "Em có thể trả tiền m/ua thời gian của anh, đổi lấy việc anh cùng em xem phim, được không?"
Sợ cậu ấy không đồng ý, tôi vội thêm câu cuối.
Dù sao cậu ấy đến đây cũng có việc khác.
Nụ cười bỡn cợt nở trên môi cậu, giọng lười biếng: "Vậy giá của anh không rẻ đâu."
Còn lên giọng nữa chứ.
Tôi nghiến răng: "Hai tiếng, bao nhiêu?"
Cậu ấy im lặng vài giây: "Tám trăm."
Tám trăm?!
Nhiều thế?
Tôi hít sâu, nhìn khuôn mặt đẹp đến mức trời gh/en đất hờn này, lại nghĩ đến cảnh cậu ấy làm đủ việc part-time, gật đầu: "Đồng ý."
Cậu ấy nhướn mày, ngạc nhiên liếc tôi rồi há hốc miệng không nói nên lời.
19.
Chúng tôi xem một bộ hài kịch, suốt buổi tràn ngập tiếng cười.
Tôi xem rất vui.
Gần hết phim, tôi lấy điện thoại mở chat với Tả Nguyên chuẩn bị chuyển tiền.
Đột nhiên, cậu ấy cúi người sang gần tôi.
Tôi tưởng cậu ấy thấy chán nên hỏi khẽ: "Sao thế?"
Cậu ấy không đáp, hơi thở ấm áp phả vào tay tôi.
Một lúc sau, cậu cười khẽ, dưới ánh đèn màn hình tôi thấy đôi mắt cậu lấp lánh: "Định chuyển tiền cho anh?"
Tôi thấy cậu ấy cố ý hỏi vậy: "Ừ."
Cậu ấy tắt màn hình điện thoại tôi, đặt vào lòng tôi, giọng khàn khàn đầy bất lực: "Thôi đi."
Tôi tưởng cậu ấy sợ tôi chuyển thừa nên giải thích: "Em đã trừ tiền đôi giày rồi, phần còn lại chuyển cho anh, không thừa đâu."
"Em tưởng anh nói hai tiếng tám trăm là thật à?"
Tôi mím môi, cúi xuống thì thầm: "Dù thật hay không, anh ki/ếm tiền cũng vất vả, em vẫn muốn trả."
Trong bóng tối, chúng tôi lặng im nhìn nhau, lát sau cậu ấy đầu hàng, giọng điềm tĩnh nhưng hơi thở gấp gáp: "Được, em chuyển đi."
20.
Tôi mím môi không nói, cảm nhận được cậu ấy có vẻ không vui.
Đang định nói gì đó thì đèn vụt sáng.
Phim đã hết.
Chúng tôi ra về, đi được vài bước tôi quay lại hỏi: "Anh lát nữa..."
Chưa dứt lời, cậu ấy đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
Hành động này khiến tôi sửng sốt, gi/ật tay lại càng bị siết ch/ặt.
Trong chớp mắt, tôi bị cậu ấy dồn vào góc khuất cuối rạp.
Chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã buông tay tôi ra.
Lông mi tôi run run, tim đ/ập thình thịch.
Không biết là vì hành động vừa rồi, hay vì hơi thở của Tả Nguyên đang bao trùm lấy tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook