Tất Cả Nhờ Tôi Xả Tiền

Chương 2

09/06/2025 04:10

Rồi cậu ấy bước những bước dài về phía ký túc xá nam ngược hướng với tôi.

Xuyên làn mưa, tôi nhìn theo bóng lưng cậu, tim đ/ập thình thịch.

6.

Đến khi cậu ấy khuất hẳn tầm mắt, tôi mới thong thả quay về phòng ký túc.

Phòng trống vắng. Tôi tắm rửa, nghỉ ngơi chốc lát rồi mang vào chiếc hộp quà bọc giấy sang trọng đặt ngoài ban công.

Bên trong là đôi giày trị giá bốn chữ số.

Vốn định tặng Kiều Hưng nhân sinh nhật cậu ta vào hai ngày nữa.

Nhưng giờ thì không cần thiết nữa rồi.

Tôi chụp ảnh đôi giày đăng lên nhóm đồ cũ của trường:

"Hàng mới nguyên, trả giá là b/án."

Vừa thoát khỏi hội thoại, biểu tượng bạn bè đã hiện số 1 đỏ chói.

【Tả Nguyên muốn thêm bạn, lời nhắn: M/ua giày.】

Tôi chấp nhận, gửi luôn tấm ảnh vừa chụp.

Tôi: Cậu định m/ua đôi này à?

Tả Nguyên: Ừ.

Tôi: Chưa hỏi cậu đi cỡ bao nhiêu?

Tả Nguyên: Đôi này cỡ mấy?

Tôi: 44. Không vừa thì thôi nhé.

Biểu tượng "đang nhập..." hiện lên tên Tả Nguyên. Hai phút sau, cậu trả lời: Vừa. Không vừa em ch/ặt chân.

Tôi: ?

"Đối phương đã thu hồi một tin nhắn"

Cậu ấy thu hồi câu nãy, gõ mãi mới gửi: Vừa khít. Bao nhiêu tiền?

Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ: Giá nào cũng được. Cậu thích thì tặng luôn.

Tả Nguyên: Sao được? Hàng mới nguyên, em trả nguyên giá cho chị.

Nghe đồn Tả Nguyên làm thêm đủ việc, chắc kinh tế cũng chật vật.

Tôi hơi nhíu mày, chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì cậu đã gửi voice:

"Trên微信一时半会也说不清楚,你现在有时间吗,我请你吃饭。"

7.

Tôi cúi nhìn chiếc ô dưới đất, dừng hai giây rồi ấn nút ghi âm: "Được, em đợi chị ở cổng căng tin số 1."

Mang theo hai chiếc ô, tôi bước khỏi ký túc.

Đến nơi, Tả Nguyên đã đứng đợi sẵn.

Trên tay cậu là ly trà hoa quả.

Tóc mai ướt nhẹ nhưng không che nổi vẻ điển trai.

Quả nhiên xứng danh soái ca của trường.

Cậu khẽ cười: "Chị nhìn em làm gì thế?"

Tôi gi/ật mình tỉnh táo, bấy giờ mới nhận ra mình đã vô thức nhìn chằm chằm cậu.

"Không..."

"Cho chị." Cậu ngắt lời, không cho tôi kịp xin lỗi.

Tôi ngạc nhiên liếc ly trà giữa hai người: "Cái này..."

"Quán trà em làm thêm tặng." Cậu cười đẩy ly về phía tôi, "Đang định m/ua đồ của chị, nên hối lộ trước để chị giảm giá cho em đó."

Tôi bật cười, đón lấy ly trà.

Nhìn kỹ là trà nha đam hoa quả.

Đúng gu tôi nhất.

Tôi không thích trà sữa, chỉ chuộng trà trái cây.

Tiếc là ba năm qua m/ua đồ cho Kiều Hưng khiến mọi người lầm tưởng.

Lòng bàn tay cảm nhận hơi ấm quen thuộc, khóe môi tôi nhếch lên, đưa ô cho cậu: "Cảm ơn em."

8.

Cậu cười nhận ô, cùng tôi ngồi xuống bàn trống.

Tôi vào đề ngay: "Em định m/ua đôi giày đó hả?"

Cậu gật đầu: "Bao nhiêu?"

Nên lấy giá nào đây?

Tay siết ch/ặt ly trà, trong lòng băn khoăn.

Cậu ấy chắc thật sự túng thiếu nên mới làm nhiều việc thế.

Nghe cậu nói vừa đi làm về.

Đòi cao sợ cậu áp lực.

Mà rẻ quá lại sợ cậu ngại.

Những chàng trai tự lực như cậu thường rất để ý ánh mắt người khác.

"Em vừa tra giá giày này khoảng 1.200 tệ." Cậu cúi mắt, giọng trầm: "Em trả góp được không?"

Tôi vội xua tay, thấy dáng vẻ cậu tội nghiệp quá: "Đâu có đắt thế! Chị m/ua được giảm giá rồi!"

Cậu ngẩng lên.

Tôi nuốt nước bọt, nảy ra ý hay: "Chị thích trà này lắm. Hay em mỗi ngày đi làm về mang cho chị một ly. Mỗi ly tính 15 tệ, trả trong một tháng là được."

Ánh mắt cậu bừng sáng, nhoẻn cười tươi: "Đồng ý."

"Vậy chị về lấy giày." Tôi đứng dậy.

"Không cần." Cậu cười lắc đầu, "Đợi em trả hết tiền chị đưa cũng được."

Tôi đành gật đầu.

9.

Xong việc, tôi định rời đi thì cậu lên tiếng: "Chị ăn tối chưa?"

Tôi gật đầu.

Cậu im lặng giây lát: "Em mời chị nhé?"

"Em..." Đừng có tiêu phí nữa.

Tôi kịp dừng lời, nhận ra mình không nên xen vào chuyện người khác.

"Thôi không cần."

"Vậy AA đi, tính vào n/ợ em được không?"

Hai chúng tôi đồng thanh.

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn khiến tim tôi chợt đ/ập mạnh.

Dù không thích nhưng phải thừa nhận cậu ấy rất đẹp trai.

Kiểu đẹp khiến người ta rung động chỉ sau một ánh nhìn.

Tôi nhướng mày, không hiểu sao lại gật đầu: "Ừ."

Mưa vẫn rơi. Hai cây ô lướt qua cổng trường, men theo ngõ nhỏ tới quán ăn nho nhỏ.

Nhìn tấm biển hiệu "Quán Cơm" nhấp nháy, tôi thầm thở phào.

Chắc không đắt lắm đâu.

Tả Nguyên đẩy cánh cửa sắt nặng nề, quay lại cười: "Vào đi chị."

"...Ừ."

10.

Bên trong không chỉ có tôi, còn vài chàng trai lạ mặt.

Tả Nguyên cầm menu kéo ghế cho tôi, liếc nhóm người kia: "Ngồi đi."

Khí thế như thủ lĩnh.

Một chàng trai nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng hỏi: "Nguyên ca, giới thiệu bạn này đi?"

Danh sách chương

4 chương
09/06/2025 04:13
0
09/06/2025 04:11
0
09/06/2025 04:10
0
09/06/2025 04:08
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu