Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi??? Chị em ơi, cậu tỉnh táo lại đi, nhầm trọng tâm rồi?!
Thấy tôi im lặng, cô bạn thân hơi dịu giọng, nhấp ngụm cà phê đầy điệu nghệ: "Trần An An, cậu biết thời nay bao nhiêu đàn ông thích ra vẻ ta đây giàu có không?"
"......"
Câu hỏi này tôi chịu thua.
Bạn nam tôi tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay, đến giờ chỉ có mỗi Hạ Minh.
Cô bạn lại hỏi: "Thế cậu biết có bao nhiêu gã nghèo rớt mồng tơi còn đòi ra vẻ sang chảnh không?"
Tôi lắc đầu, ánh mắt đầy hiếu kỳ.
Ngay lập tức, đôi môi đỏ chót của cô bạn buông lời chua chát: "Trần An An, loại như cậu bọn mình thường gọi là 'đồ ngốc'. Ai bình thường lại đòi ly hôn với người đàn ông ưu tú, giỏi giang lại giàu có? Trừ n/ão có vấn đề!"
"Trần An An, hay là tớ đưa cậu đi khám n/ão đi?"
"......"
Suốt nửa tiếng sau, cô bạn không ngừng thuyết giảng ngược, kết luận duy nhất: Tuyệt đối không được ly hôn.
Tôi trầm mặc, lòng như bị bông gòn bít kín, nghẹn ứ.
Đúng vậy.
Tôi chính là đồ ngốc.
Nhưng hôn nhân này, tôi phải kết thúc.
...
6
Hạ Minh rất gh/ét tôi đến công ty tìm anh.
Nhớ lần trước tới Tập đoàn Hạ Thị, khi ấy Hạ Minh mới chỉ là tổng giám đốc chưa nắm quyền. Cha chồng tôi lúc đó còn khỏe, để quên tài liệu quan trọng ở nhà nên nhờ tôi mang đến.
Lần đầu tiên đặt chân vào Hạ Thị, trao xong tài liệu tôi định rời đi.
Ai ngờ cha chồng gọi lại, đưa thêm tập hồ sơ bảo tôi chuyển cho Hạ Minh.
Tôi???
Đành vậy.
Văn phòng Hạ Minh ở tầng dưới. Đang định gõ cửa thì thư ký báo anh đi họp.
Tôi định giao tài liệu rồi về, đột nhiên có giọng nói phấn khích vang lên:
"Trần An An! Đúng là cậu rồi! Cậu vào Hạ Thị làm từ khi nào thế?"
Tôi quay đầu nhìn - chàng trai trẻ khuôn mặt quen quên tên.
"Tớ là Trần Phàm này! Cùng học lớp tự chọn, cậu còn mượn tớ bút nữa!"
"......"
Ôi anh bạn trẻ nhớ dai thật.
Trần Phàm nán lại trò chuyện. Tôi chỉ biết gượng cười đáp lễ vì thật sự không nhớ đã từng mượn bút chàng trai hiền lành này bao giờ.
Khi anh ta đề nghị kết bạn, tôi vừa rút điện thoại định quét mã thì lưng đột nhiên lạnh toát.
Hạ Minh đã đứng sau lưng từ lúc nào, toàn thân tỏa khí lạnh.
"Ai cho em đến đây?"
"......"
Giọng điệu băng giá đầy bất mãn.
Tôi đưa tài liệu. Hạ Minh nhíu mày, sắc mặt vẫn như hồ nước đóng băng: "Về bảo mẹ tối nay tôi tăng ca, không về ăn cơm."
Tôi???
Hạ Minh sao vậy? Trước giờ anh có bao giờ báo trước việc về muộn?
Không kịp suy nghĩ, tôi "Ừ" đáp. Quay lại thấy Trần Phàm tròn mắt nhìn hai chúng tôi rồi vội thu điện thoại, chào Hạ Minh rồi biến mất.
Từ hôm đó, tôi chẳng dám bén mảng đến Hạ Thị nữa.
Giờ đứng trước tòa nhà chọc trời này, khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười đắc ý.
Hạ Minh càng gh/ét, tôi càng phải đến. Gặp đúng lúc anh bực bội công việc thì càng tốt, nổi đi/ên đuổi tôi đi thì tôi sẵn sàng cuốn gói ngay.
Lễ tân vẫn nhớ tôi, nhiệt tình đưa lên thang máy riêng của Hạ Minh.
Tôi ung dung bước vào văn phòng. Hạ Minh vắng mặt, trợ lý báo anh đang họp căng thẳng đã hơn tiếng.
Mắt tôi sáng rực.
Ha!
Cơ hội vàng đây rồi!
Bất chấp can ngăn, tôi xông thẳng đến phòng họp.
7
Qua lớp kính, tôi thấy Hạ Minh ngồi chủ tọa. Giờ đã thành lãnh đạo chính chuyên, khí thế anh khiếp người, toát ra uy quyền tột đỉnh.
Đang nổi cơn thịnh nộ. Gương mặt đen sầm, bàn tay thon dài ném xấp tài liệu giữa bàn. Đôi môi mỏng còn lẩm bẩm điều gì.
Tôi nắm ch/ặt tay nắm, hít sâu đẩy cửa bước vào với điệu bộ đỏng đảnh: "Hạ Minh, anh họp xong chưa? Em chờ chán quá rồi!"
"......"
Cả phòng họp ch*t lặng.
Tôi cảm nhận rõ hơi lạnh từ người Hạ Minh tăng thêm năm phần.
Căn phòng như thành băng địa, tôi rùng mình.
Tốt lắm! Mau nổi gi/ận đi! Gọi bảo vệ! Đuổi em đi!
Trong ánh mắt mong chờ của tôi, Hạ Minh từ từ nở nụ cười cong cong, đáy mắt ẩn chứa thứ tình cảm khó hiểu.
Tôi???
Cần tăng thêm kịch tính.
Tôi bỏ qua đám quản lý, ôm ch/ặt cánh tay Hạ Minh nũng nịu: "Hạ Minh, anh phải ở đây với em!"
Vậy là đủ vô lý rồi nhỉ?
Hê hê.
Giây sau, giọng Hạ Minh vang lên: "Báo cáo làm lại tối nay. Không đạt yêu cầu thì xách valy ra khỏi Hạ Thị ngay."
Chớp mắt, phòng họp rộng chỉ còn hai chúng tôi.
Nửa người tôi vẫn dính trên vai Hạ Minh.
Đây... không phải kết quả tôi muốn!!!
Hạ Minh, anh làm gì vậy? Người nên đuổi là em chứ! Cuộc họp quan trọng thế mà nói hủy là hủy sao?!
Tôi hoảng lo/ạn.
Vừa định rút tay thì lực kéo mạnh bất ngờ kéo tôi ngã nhào. Nửa người tôi ngồi bệt lên đùi Hạ Minh.
Đầu óc trống rỗng.
Tôi là ai? Đang ở đâu? Làm cái gì thế này?!
Chương 22
Chương 19
Chương 23
Chương 16
Chương 18.
Chương 7
Chương 12
Chương 20
Bình luận
Bình luận Facebook