Tôi chỉ cần đứng cười một bên là đủ.
09
Vào ngày sinh nhật, tôi đến lấy bánh từ ông chủ tiệm. Biết được cửa hàng đã chuyển nhượng, từ mai sẽ có chủ mới. Tôi đưa ông số tiền tiết kiệm. 'Bánh đã được trả tiền rồi.' 'Trả n/ợ cho bố mẹ cháu trước đây...' Ông bật cười: 'Một người muốn đ/á/nh, một người muốn chịu, không gọi là n/ợ. Hơn nữa, tôi vừa b/án cửa hàng, tiền nhiều lắm, hơn cả nhà ba người các cháu cộng lại đấy. Tôi không thèm chút này đâu.'
Về nhà kể lại với bố mẹ. Đoàn Phi bĩu môi: 'Ông già đó sớm nên về hưu rồi, không biết lượng sức.' 'Đúng đấy, lẩm cẩm, chân tay lại yếu, ki/ếm nhiều tiền làm gì, không đủ để ông ta khoe khoang.' Lại Tuyết cẩn thận cất bánh vào tủ lạnh, quay lại hỏi: 'Mấy giờ xong? 8h tụi mình về được không?' 'Ý gì? Bố mẹ không ở nhà tổ chức sinh nhật cho con sao?' Tôi ngạc nhiên. Lại Tuyết còn ngạc nhiên hơn: 'Hả? Tưởng mình cùng nhau chứ? Ai lại muốn đón sinh nhật với bố mẹ chứ?' Thấy có thể thương lượng, tôi cười toe toét: 'Con này.' Hai người liếc nhau, cuối cùng đều nghi ngờ nhìn tôi: 'Nhưng bạn bè con sẽ thấy bố mẹ...' 'Đúng rồi, họ muốn gặp bố mẹ lâu lắm rồi.' 'Kiểu như tụie mình...' Lại Tuyết nhíu mày, 'Họ sẽ cười chê con mất. Bố mẹ thấy phụ huynh người ta chỉn chu, đứng đắn lắm.' Đoàn Phi gật lia lịa: 'Đúng! Trẻ con bộp chộp, không biết sẽ nói gì. Nhỡ bị cô lập thì sao? Thôi đi.'
Tôi liếc đồng hồ, mặc kệ họ lẩm bẩm. Đúng như dự đoán, tiếng gõ cửa vang lên. Hai người gi/ật mình nhảy dựng, cuống cuồ/ng: 'Xong rồi xong rồi!'
'Tiểu Tình!' Điền Tâm - bạn cùng bàn ôm chầm lấy tôi, 'Chúc mừng sinh nhật! Mình là người đầu tiên đến nhỉ?' 'Ừ, cậu nhiệt tình nhất đó.' Tôi nhận quà từ tay cô ấy, quay lại đã thấy cô đứng trước mặt Đoàn Phi và Lại Tuyết. 'Cô chú ơi, cháu là bạn cùng lớp Tiểu Tình. Nghe cậu ấy kể nhiều về hai bác, hôm nay mới được gặp.' 'À, chào cháu.' Hai người lúng túng xoa tay.
Chẳng mấy chốc, bảy tám người bạn được mời đã tới đông đủ. Tôi bận rộn trong bếp trổ tài, nhiệm vụ tiếp khách đương nhiên thuộc về Đoàn Phi và Lại Tuyết.
Trước đây từng thấy Đoàn Phi cùng đám bạn nhậu, lúc nào cũng ồn ào. Có anh 'Đại ca' đi cùng thì càng ngang tàng. Lại Tuyết cũng chẳng màng ánh mắt người khác. Có thời cô đeo đầy khuyên môi, lưỡi, thấy ai chỉ trỏ liền chỉ lại. Nhưng hôm nay, cả hai bất lực, nhỏ bé, bị bạn bè tôi vây quanh.
'Cô chú trông ngầu quá!' 'Đúng rồi, tóc xanh như tiên vậy.' 'Tiểu Tình nói cô chú không ép cậu ấy làm bài, cũng không cấm xem TV, thật sao? Tuyệt vời!' 'Với lại chẳng m/ắng mỏ, không ca cẩm 'khổ sở vì con'.'
Đoàn Phi nghe xong dần thư giãn, hưởng thụ lời khen. Lại Tuyết tỉnh táo hơn, tranh thủ nhắc: 'Bài tập vẫn phải làm đấy nhé, TV cũng đừng xem nhiều.'
Khi tôi bưng đồ ăn ra, cả bàn lại ồ lên thán phục: 'Tớ cũng thích nấu nướng nhưng mẹ không cho vào bếp.' 'Tớ cũng vậy! Họ bảo ga nguy hiểm, d/ao sắc... sợ bị thương. Còn Tiểu Tình thì được.' Tôi cười, giơ tay khoe vết s/ẹo: 'Bố mẹ bạn nói đúng đấy. Nhìn này! Cậu vụng về, đợi lớn hơn hẵn học nấu ăn đi.'
Điền Tâm cầm tay tôi xem kỹ. Đó là vết s/ẹo cũ, giờ chỉ còn đường trắng mờ. 'Chắc cô chú xót lắm nhỉ?' Cô ấy nói. Đoàn Phi và Lại Tuyết ngạc nhiên nhìn tay tôi, muốn lại gần hỏi han nhưng bị mọi người vây kín. 'Đương nhiên rồi!' Tôi thay họ trả lời.
Trên bàn ăn, tôi và bạn bè kể chuyện trường lớp, thi thoảng cười nghiêng ngả. Có bạn phát hiện Đoàn Phi chơi chung game, liền hỏi thăm kinh nghiệm. Ông không từ chối, nhiệt tình chia sẻ. Đến khi thấy Lại Tuyết trừng mắt mới hời hợt nói: 'Phải chăm học đấy, chơi ít thôi.' Nói xong tự cười: 'Chăm học... sao mình lại nói câu này nhỉ?'
Lại Tuyết cũng không rảnh, bàn trang điểm đầy ắp của cô khiến mọi người trầm trồ. Cô hào phóng cho mọi người dùng thử. Nhưng vừa đưa cọ trang điểm đã do dự: 'Mấy thứ này hại da trẻ con...' Hồi bằng tuổi chúng tôi, cô đã trang điểm đầy mình, chẳng lo gì. Giờ lại lo cho người khác.
Cuối cùng, cô lấy đồ trang trí tóc ra chia sẻ. Dù tóc dài ngắn, qua tay cô đều xinh hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, mọi người chen chúc trước gương cười đùa. Lại Tuyết cười nhiều đến mức phải thường xuyên ấn vết chân chim. Chưa bao giờ thấy cô cười như hôm nay. Lớp trang điểm dày thường che giấu khuôn mặt lạnh lùng, tôi tưởng cô chẳng có nếp nhăn.
Đến gần 9h, mọi người mới luyến tiếc ra về. Bỗng một bạn nam nhìn Lại Tuyết nói: 'Cô là người nổi tiếng ạ? Trông quen quá.' Lại Tuyết gi/ật mình, lộ vẻ hoảng hốt. Các bạn khác cũng đoán ra, hào hứng đòi xem tài khoản. 'Cô không phải đâu, cháu nhầm rồi.' Có người đề nghị: 'Chụp ảnh rồi search hình có ra không?' Mọi người chưa kịp phản ứng, Lại Tuyết đã đ/á/nh rơi điện thoại của Điền Tâm gần nhất. Điền Tâm kêu lên, hoang mang.
Bình luận
Bình luận Facebook