Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
04
Tôi đột nhiên thở không ra hơi, tim đ/au thắt khó chịu.
Trong mơ là cảnh rơi xuống nước, tay chân quẫy đạp lo/ạn xạ, vô tình làm tuột chiếc áo che mặt và chạm môi Chu Tinh Tân đang chăm chú nhìn tôi.
Cảnh mơ chuyển đổi.
Chú cá heo hôn khẽ khóe miệng tôi.
Tôi vui sướng múa may, đáp lại bằng cách thè lưỡi liếm nó.
Xe xóc mạnh, tôi chao đảo rồi rơi tọt vào vòng tay ấm áp.
Chỉ kỳ lạ là...
Tấm đệm lưng vốn ấm áp lại khiến tôi ngồi không yên.
Như có gai đ/âm.
Càng ngủ tôi càng thấy bứt rứt, ý thức dần tỉnh táo.
Tôi chậm rãi mở mắt.
<section id="article-truck">
Gần như ngay lập tức, Chu Tinh Tân dùng tay che mặt tôi rồi ấn mạnh vào cửa kính.
Bàn tay dài của anh ta che khuất tầm nhìn, tôi chẳng thấy gì.
Chỉ cảm nhận chiếc áo khoác trên người bị gi/ật phăng.
Sau đó anh ta lạnh lùng bảo tài xế dừng xe.
"Xuống đi!" Giọng nói gượng gạo tức gi/ận như đang nén cảm xúc.
Tôi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ tối om.
Bên ngoài chẳng một ánh đèn.
Cả thành phố chìm trong giấc ngủ.
Hình như anh ta cũng mới nhận ra, cắn môi bực bội.
Khi tôi với tay định mở cửa, lại ngăn lại.
"Khoan, khỏi xuống."
Mặt anh ta đỏ ửng.
Đến tai cũng đỏ lựng.
Vẻ mặt c/ăm phẫn.
Như tôi vừa phạm tội tày trời.
Lẽ nào lúc ngủ...
Tôi đã dựa đầu lên vai anh ta?
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Tôi khẽ run lên.
Hình như anh ta tưởng tôi lạnh, định đắp lại áo khoác cho tôi.
Nhưng rồi đột ngột dừng tay.
"Cô đến đón tôi hay đến ngủ? Bảo tôi canh đường còn cô ngủ say, được đấy?"
"Dạ không phải..."
Tôi e dè đáp lời.
"Vậy ngài ngủ đi, em canh ạ?"
Anh ta gằn "Ừm" rồi nhắm mắt.
Ngồi cạnh "Diêm Vương sống", tôi chẳng dám chợp mắt nữa.
Đến khi xe dừng trước biệt thự.
Anh ta xuống xe nhưng không đi.
Tôi ngơ ngác nhìn.
Anh ta gõ cửa kính đầy khó chịu.
"Xuống!"
"Đêm hôm khuya khoắt, để cô đi một mình sao yên tâm?"
Tôi rơm rớm nước mắt.
Không phải vì cảm động mà là vì tức gi/ận.
Giờ mới nhớ tôi là con gái, đi đêm nguy hiểm à?
Sớm làm gì rồi?
Người đã đến rồi, đã đến rồi cơ mà!!!
Tôi gi/ận đùng đùng nhưng chỉ dám cắn răng:
"Lãnh đạo thật chu đáo quá."
"Có người quan tâm nhân viên như lãnh đạo, là phúc phần của chúng em ạ."
Cái miệng dẻo này, đóng lại ngay đi!
Lời khen giả tạo nhưng Chu Tinh Tân có vẻ khoái.
Khóe môi anh ta nhếch lên không kiểm soát.
05
Rồi nhanh chóng kìm nén lại.
Sau mấy ngày bị Chu Tinh Tân bắt tăng ca liên tục, tôi mệt đứ đừ.
Không nhịn được, nhắn tin trách Hứa Hương.
【Cậu có tiến triển gì không đấy?】
【Cứ tán anh ta đi! Cho anh ta mê muội tình ái, bỏ bê công việc!!】
【Ngày nào cũng tăng ca, mạng dân công chúng tôi không phải mạng người à?】
【Chị ơi, em không mặt mũi nào gặp dân làng nữa!】
【Ý gì? Cậu thất bại rồi!】
【Không hẳn là thất bại...】
Hứa Hương gửi tin nhắn thoại.
Giọng buồn thiu lại hơi x/ấu hổ.
【Thôi, cậu tự xem đi.】
Cô ấy gửi log chat.
Phần lớn là những lời Hứa Hương chủ động nhắn Chu Tinh Tân.
Anh ta cũng nhiệt tình đáp lời, không để cô ấy rơi vào thế cô đơn.
Qua lại khá nhiều.
Hứa Hương tưởng đắc thắng bèn tỏ tình thẳng.
Ai ngờ Chu Tinh Tân lạnh nhạt, cả ngày không hồi âm.
Hôm sau, khi cô ấy định thăm dò.
Anh ta đã chặn đầu gửi tin:
【Là Lý Nghi Gia bảo cậu làm thế phải không?】
【Bảo cô ấy tự mình đến đây.】
Kể từ đó dù Hứa Hương nhắn gì cũng không được trả lời.
Ba tiếng sau.
Cô ấy bị cho vào danh sách đen.
Tôi đọc mà tim đ/ập chân run, suýt hét lên.
"Cậu tán anh ta thì tán! Nhắc tên tôi làm gì?"
"Đây đâu phải m/ua đồ, nhắc tên có được giảm giá đâu! Cậu hại tôi chưa đủ sao?"
"Không nhắc tên cậu trước giờ anh ta có chịu kết bạn đâu? Coi như nhắc tên cậu được "giảm giá" vậy!"
Hứa Hương lí nhí.
Vừa x/ấu hổ lại hãnh diện lạ kỳ.
Tôi tự nhủ: Đây là bạn thân thiết, bạn thân thiết...
Mới kìm được tay không xông đến nhà cô ta.
Hứa Hương biết mình sai bèn gọi điện chuộc lỗi.
"Thực ra mình cũng có manh mối. Xem hai câu anh ta nói này, ẩn ý đấy."
"Trước đó mình add friend mấy lần không được, vừa nhắc tên cậu là ok ngay!"
"Còn nữa, xem kỹ log chat đi, mình cảm giác anh ta nhiệt tình chat là vì nghĩ người thích mình là cậu!"
Tôi thản nhiên: "Im miệng đi!"
"Kẻ thua trận còn phân tích gì nữa! Cậu không thành công lại xúi tôi vào hố? Hứa Hương, cậu x/ấu tính quá!"
Tôi tặc lưỡi cúp máy.
Càng nghĩ càng bực.
Mai gặp mặt thế nào đây?
Hay xin nghỉ phép đi.
Nhưng mai là tiệc cuối năm, có rút thăm trúng thưởng.
Giải năm ngoái toàn vé du lịch Tam Á hay chìa khóa Mercedes.
Năm nay còn thêm giải đặc biệt, nghĩ đã thấy ngứa ngáy.
Trằn trọc mãi, tôi quyết định: Đi! Bất chấp!
Anh ta không dám chất vấn trực tiếp đâu. Nếu có hỏi, tôi sẽ chối bay chối biến.
Tập diễn vài lần xong, tôi yên tâm ngủ thiếp đi.
Nhưng có lẽ vì nghĩ nhiều quá...
Chương 14
Chương 16.
Chương 17.
Chương 16
Chương 20
Chương 10
Chương 34
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook