Án Cổ Đại Chưa Giải: Thần Núi Quạ Đen Giáng Thế

“Xem ra chính nó đã tấn công Vương Quý Tường đêm đó, lại bắt đi tiểu thiếp Tinh Tinh. Lẽ nào vấn đề nằm ở Tinh Tường?”

Nghĩ đến đôi mắt không thể tin nổi của Vương Quý Tường trước khi ch*t, ta thực sự tò mò không biết hắn đã nhìn thấy gì.

Nhưng hiện tại hai nhân chứng một ch*t, một biến mất không dấu vết, ng/uồn manh mối khả dĩ nhất cũng từ đây đ/ứt đoạn.

Lòng dạ bồn chồn, nhà họ Vương muốn khép vội vụ án, ta lại càng cảm thấy trong chuyện này ẩn chứa huyền cơ.

Thế nhưng điều khiến ta không ngờ tới:

Cơn á/c mộng của gia tộc họ Vương vẫn chưa chấm dứt.

07

Cuộc điều tra chẳng thu hoạch được gì, Tinh Tinh cũng không bao giờ xuất hiện trở lại.

Vương Quý Tường đã được an táng.

Dù nhà họ Vương và ta đã ra sức trấn áp, nhưng đời không có bức tường nào không hở.

Chuyện này rốt cuộc vẫn khiến cả huyện Sơn Âm dậy sóng.

Tình hình ảnh hưởng x/ấu, gây tổn hại lớn đến việc buôn b/án của gia tộc họ Vương.

Lão phu nhân ra mặt chủ trì, sau đó đưa ra một quyết định trọng đại.

Bà định dùng hỉ sự để trấn tang.

Vương Tiềm đã đến tuổi thành hôn, vốn đã đính ước với một tiểu thư.

Chỉ là ngày lành tháng tốt chưa tới.

Tân nương là tiểu thư của trang viên lụa là, tên Liễu Tích Ngọc.

Lão phu nhân quyết định dời ngày thành hôn lên sớm, để hai người kết tóc se tơ trong thời gian gần nhất.

Nhà họ Vương bày tiệc linh đình, lạc đà g/ầy vẫn hơn ngựa b/éo, huống chi chỉ là gia chủ không còn, uy thế nhà họ Vương vẫn còn đó.

Không khí vui vẻ của đám cưới xoa dịu tinh thần hoảng lo/ạn của bách tính vì sự kiện hắc điểu.

Ta cũng nhận được thiếp mời, bèn dẫn Đàm Mạt đến dự tiệc.

Ngày cưới náo nhiệt khác thường, chiêng trống rộn ràng, pháo hoa n/ổ đinh tai nhức óc.

Hai người mới làm lễ thành thân, các vị khách dự lần lượt dâng lễ vật hậu hĩnh cùng lời chúc phúc.

Trong tiệc, nhìn hai người khoác áo hồng, trong lòng ta cũng vui mừng khôn xiết.

Vương Tiềm và phu nhân hẳn đã quen biết từ lâu, cử chỉ hành động đều toát lên tình cảm thắm thiết giữa hai vợ chồng.

Đêm hôm đó ta phá lệ uống thêm vài chén.

Hôm sau nằm ở hậu trạch vẫn chưa tỉnh rư/ợu, hình như hôm qua Đàm Mạt đã cõng ta về.

“Đại nhân, đại nhân! Mở cửa gấp!”

Ta gượng mở đôi mắt mơ màng, đầu óc đ/au nhói vì rư/ợu, miệng khô khốc còn muốn nôn mửa.

Vật vã xuống đất mở cửa cho Đàm Mạt, ngồi xuống ghế uống ngụm nước.

Nói thật lòng, lúc này ta không muốn gặp nhất chính là Đàm Mạt.

Hắn tuy là thân tín của ta, nhưng mấy ngày nay hễ hắn xuất hiện là có chuyện x/ấu báo cáo.

Nhìn thấy hắn, trong lòng ta lại nổi lên bất an.

“Đại nhân của hạ quan ơi, ngài vẫn chưa dậy ư? Lại xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn!”

Quả nhiên Đàm Mạt mặt mày đ/au khổ bước vào, vừa nói một câu, ta đã tỉnh rư/ợu gần hết.

“Nhà ai xảy ra chuyện? Chuyện gì, nói mau.”

“Tân nương nhà họ Vương đêm qua bạo tử, Vương Tiềm hắn… hắn mất tích rồi!”

08

Sự tình ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhà họ Vương lại xảy ra chuyện, ta cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Trong khu vực quản hạt liên tiếp xảy ra án mạng kỳ lạ, ảnh hưởng đến quan lộ của ta không cần nói cũng rõ.

Liên tiếp mấy vụ án nhanh chóng bị thượng cấp biết được.

Đồng thời, vụ mất tích của tiểu thư họ Triệu, họ Lý trước đây cũng bị kẻ x/ấu đào bới lại.

Dù đã qua lâu, nhưng sau khi thêm mắm dặm muối, lại liên kết với án mạng nhà họ Vương.

“Hắc điểu thành yêu, tác quái sát nhân.”

Tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ nửa ngày một ngày không chỉ các huyện lân cận, mà e rằng ngay cả trong phủ châu cũng đã biết ít nhiều.

May mắn là trước đây ta nhiều lần phá án lớn, cũng từng có ân với quan viên khác, nên có người đứng ra nói giúp.

Không lâu sau, mệnh lệnh từ trên truyền xuống, hạ lệnh cho ta hạn kỳ điều tra, bất luận có yêu quái hay không cũng phải bắt hung thủ.

Nếu thực sự là yêu quái gây ra, thì lấy gì để bắt hung thủ?

Cuối cùng ngoài việc cởi mũ ô sa, ta còn lựa chọn nào khác?

Ta thở dài, gượng tinh thần, trong lòng thầm quyết:

Dù đối phương là thánh thần phương nào, ta cũng phải đấu một phen.

Ta lên đường đến nhà họ Vương, đến hiện trường phòng tân hôn nhưng không thấy tân nương đã ch*t.

Từ miệng gia nhân biết được, mãi đến trưa vẫn không thấy hai người mới ra khỏi phòng.

Biết hai người mới cưới còn mặn nồng, chính lão phu nhân đích thân đến gọi.

Kết quả trong phòng không có động tĩnh, đẩy cửa thì cửa không khóa.

Thế là lão phu nhân nhìn thấy tân nương quần áo không che thân, hai mắt trợn ngược, đã tắt thở.

Còn con trai bà thì biến mất không dấu vết…

Bà lão đã bị lời đồn hành hạ đến mẫn cảm, giờ đang r/un r/ẩy trước mặt ta, giọng nói vẫn chưa bình tĩnh lại.

Ta cẩn thận hỏi han những phát hiện của bà, đồng thời lắng nghe quan điểm của bà.

“Yêu vật lại trở về rồi, lại trở về rồi! Tạo nghiệt a, tại sao nó không buông tha cho nhà họ Vương chúng ta.

“Chắc chắn là nó lại xông vào phòng, nuốt sống con trai ta!

“Tân dâu ta nhất định đã tận mắt chứng kiến, nên mới bị dọa ch*t khiếp!”

09

Lão phu nhân lặp đi lặp lại mấy câu ấy, đã không thể đưa ra tin tức hữu ích, ta đành để bà tạm thời nghỉ ngơi.

Lại đến phòng tân hôn, trong phòng sạch sẽ gọn gàng.

Đi một vòng, ta đã khẳng định, lần này sự tình e rằng không giống như lão phu nhân nghĩ.

Trước hết trong phòng không có dấu vết hỗn lo/ạn, không có đấu tranh.

Trong phòng không có vết m/áu, Vương Tiềm không bị thương ngoài, vậy thì hắn không thể ch*t ngay lập tức.

Nếu yêu vật nuốt chửng Vương Tiềm, hắn chưa ch*t ắt sẽ giãy giụa, trong phòng không nên là cảnh tượng này.

Tân nương Liễu Tích Ngọc nếu tận mắt chứng kiến mà bị dọa ch*t, ắt sẽ có âm thanh dị thường nào đó phát ra.

Hơn nữa còn một điểm vô lý không thể giải thích, đây cũng là nghi vấn trọng điểm của ta.

Trong hang tổ ta đã từng tận mắt xem qua, yêu vật chỉ to bằng một người, miệng chim dù lớn đến đâu cũng không thể nuốt trọn cả người, trừ phi có thần thông đặc dị.

Quan trọng hơn là trong phòng không có lông đen sót lại, những đồ trang sức vàng bạc mà yêu tà thích cũng không động đến.

Những điều này đủ chứng minh sự tình dường như không phải như lão phu nhân suy đoán.

Nhưng khi Đàm Mạt hỏi ý kiến ta, ta đành cười khổ lắc đầu tạm thời chưa có quan điểm khác.

Lão phu nhân bị dọa không nhẹ, như lần trước chỉ muốn ch/ôn cất vội tân nương.

Thế nhưng dù sao cũng là việc trọng đại, bà gửi tin cho phụ thân tân nương.

Hôm cưới, do nhạc phụ của Vương Tiềm đang bệ/nh, không thể đích thân đến dự.

Kết quả biết tin con gái ch*t còn con rể mất tích, thông gia lão gia đành gượng bệ/nh chạy đến huyện Sơn Âm.

Danh sách chương

5 chương
24/12/2025 18:38
0
24/12/2025 18:38
0
30/12/2025 08:22
0
30/12/2025 08:21
0
30/12/2025 08:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu