Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi hình bóng cô ấy dần khuất sau màn mưa.
Theo dòng nước trôi đến tay tôi, chỉ còn lại chiếc máy ghi âm.
Lúc tôi mất ý thức, là Lớp trưởng và Quan Sơn Nguyệt từ phía sau kéo tôi lên.
Trong cơn mê man.
Tôi thấy trên mặt nước, một chiếc ô trắng vô chủ đang bập bềnh.
Tôi muốn níu lấy cô ấy.
Nhưng cuối cùng, mưa gió cuốn đi, tan biến trong làn nước.
43
Mưa dần tạnh.
M/áu của anh Kiến đã cầm, trên cổ Lớp trưởng quấn đầy băng gạc.
Anh Kiến trông coi tên phản bội.
Lớp trưởng bò dưới gầm bàn, lật từng chiếc, cuối cùng tìm thấy thứ gì đó.
Anh lật ngược chiếc bàn lên, để lộ phần đáy.
Trên đó, nét chữ của Tiểu Do đã phai mờ.
Chỉ còn vài vết vân tay mờ nhạt bằng sơn, in hằn trên mặt gỗ.
Anh dùng ngón tay mình, nhẹ nhàng lướt qua những vết tích ấy.
"Xin lỗi nhé."
Lúc tôi tỉnh dậy, Lớp trưởng quay lưng về phía tôi, thều thào.
"Cái buổi sáng hôm ấy, không cho cậu đi tìm Tiểu Do." Anh nói.
"Nói gì thế."
Tôi nhìn những hạt mưa lộp độp bên ngoài, đáp.
Rốt cuộc, đáng trách nhất vẫn là bản thân mình.
44
Quan Sơn Nguyệt bảo tôi, còn may là nếu ngâm nước thêm chút nữa, máy gâ sẽ hỏng hẳn.
Cô ấy nói lúc ấy cô đặc biệt lo sợ, thứ tôi mang về sẽ là chiếc điện thoại cũ.
Như thế, những việc tên phản bội làm với Tiểu Do sẽ mãi mãi không thể định tội.
Còn tôi chắc chắn sẽ gi*t hắn, trở thành kẻ sát nhân.
Tôi đắp tấm rèm khô ráo, nằm trên chiếc giường tạm bợ kê bằng bàn học.
Quan Sơn Nguyệt ngồi trên ghế học sinh, nhìn xuống tôi.
"Không có nước nóng, uống chút nước suối nhé?" Cô hỏi.
Tôi đáp, "Triệu h/ồn, có thật không?"
"Chơi lại một lần nữa nhé, trò chơi Hải Quy Tường."
Ánh mắt cô nhìn tôi như đang thấu suốt tâm can.
"Năm 2004, có một chàng trai."
"Cậu ấy lập dị, luôn nghĩ mình là nghệ sĩ."
"Nhưng cậu rất trượng nghĩa, bạn bè bị đ/á/nh, luôn là người xông lên đầu tiên."
Gió nhẹ thổi tung tấm rèm cuối cùng, giọng cô bình thản.
"Chàng trai ấy, để giúp bạn cùng bàn tìm cô gái, đã bỏ cả buổi làm. Ai ngờ được, cô gái ấy đã ch*t rồi."
"Cậu bị họ ép phải nhận tội gi*t cô ta."
"Cậu tưởng bạn bè sẽ minh oan cho mình, nhưng không."
"Rồi cậu tưởng họ sẽ đến thăm mình trong tù."
"Nhưng chẳng một lần."
"Nhiều năm sau, cậu trưởng thành."
"Tiền án sát nhân, bị cả xã hội xa lánh."
"Giấc mơ vỡ vụn."
"Cậu t/ự s*t."
"Gia đình mời thầy cúng, mời bà đồng về làm lễ."
"Đó là lần đầu tiên em gái cậu nhìn thấy bà đồng."
"Người anh trai nghĩa khí ấy, với đứa em gái này, luôn hết mực yêu thương."
"Có đồ ăn ngon, luôn dành cho cô đầu tiên; bị bố mẹ đ/á/nh, luôn đứng ra nhận thay. Còn rất nhiều..."
"Tốt đến mức, cô bé không biết phải báo đáp thế nào."
"Em gái biết anh bị oan, nhưng biết làm sao được. Cô thậm chí còn không biết hung thủ là ai."
"Mãi đến khi gặp bà đồng hôm ấy, cô nảy ra ý nghĩ."
"Bước đầu tiên của kế hoạch đó, là tìm được một trong số những kẻ năm xưa, giành lấy sự tin tưởng của hắn."
"Thậm chí."
"Trở thành người yêu hắn, dù biết hắn đang mắc n/ợ."
Câu chuyện của cô dừng lại ở đây.
Tôi nhìn cô chằm chằm.
"Người em gái đó, là em phải không?" Tôi hỏi.
"Phải."
"Vậy không có ba câu hỏi cấm, triệu h/ồn cũng chỉ là giả."
"Phải."
"Em chỉ muốn dùng chiêu bài triệu h/ồn để buộc hung thủ lộ diện."
"Phải."
"Bởi kẻ sợ Tiểu Do mở miệng nhất, chắc chắn sẽ đến."
"Phải."
"Bởi kẻ sợ Tiểu Do mở miệng nhất, chính là hung thủ."
"Phải."
"Em đã gắn máy ghi âm lên người mình."
"Phải."
"Em muốn trong đêm nay, dùng nỗi sợ triệu h/ồn để ép hung thủ khai ra sự thật."
"..."
"Không phải."
Tôi gi/ật mình, chợt hiểu ra.
"Vì em không thể đoán trước, đêm nay rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì."
"Phải."
"Nhưng có một việc, em có thể ép nó xảy ra."
"Phải."
"Khiến hung thủ sợ hãi h/ồn m/a Tiểu Do, khiến hắn kinh hãi khi em tiết lộ danh tính."
"Khiến hung thủ run sợ trước câu hỏi thứ ba do em bịa đặt."
"Phải."
"Nếu muốn sống sót, hung thủ rất có thể sẽ chọn cách gi*t em trước khi câu hỏi thứ ba được đưa ra."
"Phải."
"Như thế, sẽ có cơ hội định tội lại hung thủ."
"..."
"Phải."
Cô kết thúc trò chơi, hướng mắt ra cửa sổ.
Cuối cùng, chúng tôi vẫn có được bản ghi âm.
"Lục Vũ." Cô nói với tôi, "Anh và anh trai em, đợi ngày này bao lâu rồi?"
45
12 năm.
Ngày đó năm 2016, mưa vẫn rơi.
Nhưng nước lũ tràn bờ đã bắt đầu rút.
Cảnh sát đang trên đường tới.
"Bây giờ đã không phải năm 2004 nữa rồi." Quan Sơn Nguyệt nhìn ra cửa sổ, "Yên tâm đi."
"Chia tay hắn như thế, có phải quá tà/n nh/ẫn không nhỉ..." Cô lẩm bẩm.
Bỗng nhận ra ánh mắt tôi chưa từng rời đi.
"Sao em lại biết nhiều chuyện giữa anh và cô ấy đến vậy?" Tôi nhìn cô, thều thào hỏi.
"Phần lớn là điều tra." Cô đáp, "Một vài chi tiết nhỏ, em không biết, chỉ cảm thấy trong vô thức nên trả lời như thế."
"Chẳng có gì lạ." Cô nói, "Vì đêm nay, em đã tìm hiểu câu chuyện của tất cả mọi người. Có đôi chút linh cảm cũng bình thường."
Thực ra đến giờ phút này, tinh thần tôi đã mụ mị.
"Thực ra, trò triệu h/ồn của em là thật, phải không?"
Cô nghe thấy tôi một lần nữa hỏi câu này.
"Không phải." Cô bản năng đáp.
"Thực ra triệu h/ồn là thật, đúng không?"
Cô im lặng.
"Triệu h/ồn là thật, phải không..."
Mãi lâu sau.
"Phải."
Cô nói.
"Tiểu Do, là em trở về sao?"
"Phải."
"..."
"Em có h/ận anh không?"
"Buổi sáng mưa gió hôm đó, anh đã không bỏ việc đi tìm em." Tôi nói.
Tôi nhìn vào khoảng không sau lưng cô.
Tôi biết, cô ấy không triệu hồi được ai cả.
Tôi biết, dù có thật sự gặp cô ấy trên mặt nước.
Thì cô cũng đã theo chiếc điện thoại cũ không bao giờ trở lại ấy, ra đi rồi.
Tôi biết mà.
Tôi biết.
Nhưng.
Xin lỗi em nhé.
Thực sự, xin lỗi.
Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.
Nhiều năm sau, tôi thi đậu cảnh sát, gặp nhiều người như mình. Những kẻ không thể quên "Tiểu Do" của riêng họ.
Nhưng thứ khiến tôi bước tiếp, mãi mãi là câu trả lời Quan Sơn Nguyệt dành cho tôi ngày hôm ấy:
Trong ánh mắt cô, cũng có một khoảng không, là hình bóng người anh trai.
Cô nói, "Em tha thứ cho anh."
46
Năm 2016.
Cô ấy đã tha thứ cho tôi.
—hết—
Tác giả: Diệp Tiểu Bạch
Ng/uồn: Zhihu
Chương 6
Chương 486
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Chương 5
Chương 11
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook