Kẻ Canh Giữ Zombie

Kẻ Canh Giữ Zombie

Chương 5

30/12/2025 08:05

Cảm giác này hạnh phúc quá đỗi.

Nhưng tôi vẫn tắm rất nhanh, sợ hết nước lần sau không còn dùng nữa.

Sau đó, tôi lục soát khắp biệt thự.

Tổng cộng hai tầng lầu, nội thất sang trọng, sân vườn rộng lớn, tường rào cao ngất, còn có cả tầng hầm chứa đầy rư/ợu vang đỏ.

"Anh à, cuối cùng chúng ta cũng được sống trong biệt thự rồi, em yêu anh nhiều lắm."

Lúc này đương nhiên là lao vào lòng anh, bám ch/ặt lấy người anh như gấu koala, hôn lên mặt anh không ngừng.

Đôi mắt anh ngày càng đỏ quạch, tôi đang hôn anh mà anh lại muốn ăn thịt tôi.

Tôi không ngại đâu, nhìn anh nhe răng cười "hì hì".

Nếu không sợ anh nổi gi/ận, tôi đã dúi cánh tay trắng nõn vào miệng anh để anh cắn, biến thành x/á/c sống luôn. Hai đứa mỗi người cầm một cây rìu, ra ngoài ch/ém x/á/c sống cho vui.

Đằng nào cũng tận thế rồi, ch*t thì ch*t, có gì to t/át đâu.

Thực ra tôi vốn là người rất bi quan, từ trước đến giờ cái ch*t với tôi không phải điều đ/áng s/ợ lắm.

Nhưng Mặc Ngôn bắt tôi phải sống, mỗi lần tôi biểu lộ ý muốn thành x/á/c sống, anh liền nổi gi/ận, mắt đỏ ngầu quăng tôi ra xa, tự mình chạy ra ngoài ch/ém x/á/c sống đi/ên cuồ/ng.

14

Những x/á/c sống quanh biệt thự đều bị Mặc Ngôn ch/ém sạch, x/á/c ch*t cũng bị kéo đi hết.

Giờ tôi đã có thể ra ngoài đi dạo.

Mặc Ngôn đi theo bên cạnh, tay cầm rìu, dắt tôi như dắt chó.

Đây là khu biệt thự, khác hẳn khu ổ chuột trước đây, người ở khá thưa thớt.

Mặc Ngôn cũng đã dọn dẹp khá nhiều, nên trong tầm mắt không thấy x/á/c ch*t, trong không khí cũng không còn mùi th/ối r/ữa như trước.

"Anh à."

Tôi chủ động nắm tay Mặc Ngôn: "Anh đỉnh quá, mấy con x/á/c sống kia đều đ/á/nh không lại anh, anh đúng là vua x/á/c sống mà."

Anh liếc nhìn tôi.

Tôi nở nụ cười tươi rói, ôm ch/ặt cánh tay anh như kẻ nịnh hót: "Con người yếu ớt bất lực như em nhất định phải ôm ch/ặt đùi anh."

Anh vẫn mặt lạnh, để mặc tôi bám lấy người như con lười.

Sau khi biến thành x/á/c sống, Mặc Ngôn càng lạnh lùng ngầu lòi, cả trăm năm không thèm nói nửa lời, phần lớn thời gian đều tỏ ra vô cùng xa cách thậm chí chủ động né tránh.

Tôi không cho phép anh như vậy, anh lùi một bước thì tôi tiến hai bước, cho đến khi bám được lên người anh mới thôi. Mỗi lần như vậy, anh đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Anh à, thực ra cuộc sống như thế này của chúng ta cũng khá thoải mái."

Tôi cùng Mặc Ngôn đang "m/ua sắm 0 đồng" ở siêu thị nào đó, đẩy xe hàng chất đầy ra cửa.

"Người sống sao?"

"Lại còn có người sống!"

Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe tiếng hét lâu không nghe, lại còn là con gái, hét rất to đầy vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không sợ x/á/c sống cắn.

Tôi ngoảnh lại nhìn, lập tức hiểu tại sao cô ta không sợ - xung quanh toàn quân nhân trang bị sú/ng ống, còn cô ta cũng mặc quân phục trông rất oai phong lẫm liệt, khiến người ta cảm thấy an toàn.

Nhưng ngay giây sau, những nòng sú/ng đen ngòm đồng loạt chĩa về phía Mặc Ngôn.

"Các người muốn gì?"

Tôi gần như theo phản xạ đứng che trước mặt Mặc Ngôn, hai tay giang rộng như con mèo dựng lông, gi/ận dữ nhìn bọn họ.

"Cô bé, đằng sau cô hình như là x/á/c sống, mau tránh ra."

Có chú nào đó hô to.

Cô gái lúc nãy cũng hét về phía tôi: "Cô mau tránh ra đi."

Trong mắt loài người, x/á/c sống không xứng tồn tại trên đời, phải bị b/ắn n/ổ đầu rồi đem th/iêu x/á/c.

"Tôi không tránh, x/á/c sống thì sao? X/á/c sống là phải bị sú/ng chĩa vào hả? Các người đây là phân biệt chủng tộc, là sai trái."

Tôi hét đầy chính nghĩa, chỉ là mắt đã đỏ hoe.

Thực ra tôi rất sợ, đông người thế này tôi đ/á/nh không lại, nhỡ đâu họ cư/ớp mất Mặc Ngôn, hoặc không nói gì đã gi*t anh thì sao?

15

"Cô bé, nếu không tránh ra, con x/á/c sống đó sẽ ăn thịt cô đấy."

Vị chú kia lại hô.

"Nó sẽ không ăn thịt em đâu, nó không phải x/á/c sống, nó là chồng em, nó luôn bảo vệ em."

Tôi trừng mắt nhìn bọn họ, giọng đã r/un r/ẩy: "Xin các anh, đừng làm hại chồng em, anh ấy chưa từng cắn người hay ăn thịt ai cả."

Bọn họ nhìn nhau ngơ ngác, không tin x/á/c sống lại không cắn người.

Nhưng Mặc Ngôn vẫn đứng sau lưng tôi, không hề có hành động tấn công, nên họ cũng bối rối, không lập tức n/ổ sú/ng.

Vài giây im lặng sau, cô gái kia đột nhiên bước về phía tôi.

"Đừng lại gần!"

Tôi lập tức gào lên với cô ta, không thể để cô ta tiếp cận, không thể để cô ta x/á/c nhận Mặc Ngôn là x/á/c sống, như thế sẽ rất nguy hiểm.

"Em đừng sợ, chúng tôi không có á/c ý, sẽ không làm hại hai người."

Cô gái dừng bước.

Tôi đương nhiên biết họ không có á/c ý với tôi, nhưng với Mặc Ngôn thì sao?

"Chạy đi!"

Tôi nắm ch/ặt tay Mặc Ngôn, lao về phía bãi đỗ xe bên cạnh.

"Này, cô bé!"

Họ gọi tôi, nhưng tôi kéo Mặc Ngôn chạy không dám ngoái đầu.

Đằng kia là đồng loại của tôi, nhưng tôi chọn Mặc Ngôn.

Nhưng chưa chạy được mấy bước.

Mặc Ngôn đột nhiên dừng chân, tay tôi bị anh gi/ật đ/au điếng.

"Chạy đi chứ?"

Tôi quay đầu hét lên, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của anh.

Trong khoảnh khắc này, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trào dâng, nước mắt lập tức giàn giụa: "Anh định làm gì?"

Tôi không thể không biết anh định làm gì, chỉ là không dám tin thôi.

Đến phút này, anh muốn bỏ rơi tôi, muốn ném tôi cho những người kia.

Quả nhiên.

Trong tiếng chất vấn của tôi, Mặc Ngôn kiên quyết đẩy tay tôi ra.

"Anh..."

Tôi khóc gọi anh, nhưng anh mặt lạnh như tiền, nhất định gỡ tay tôi ra.

"Em không chịu đâu, anh đừng hòng vứt bỏ em."

Khi bàn tay bị anh đẩy ra, cả người tôi lập tức lao tới.

Kiểu bám lấy người anh ấy.

Tôi quá thành thạo động tác này rồi, chắc con lười còn không bám giỏi bằng tôi.

"Hai người làm gì thế?"

Cô gái kia nhìn mà hoang mang, vị chú nọ: "Này này, bọn này không phải kẻ x/ấu đâu, không phải loại cư/ớp bức vô lương tâm chỉ cư/ớp đàn bà bỏ đàn ông đâu nhé."

Họ không nhận ra Mặc Ngôn là x/á/c sống.

Tôi gi/ật mình, nhìn Mặc Ngôn, màu đỏ trong mắt anh che lấp đi sắc trắng đục đặc trưng của x/á/c sống, nên họ không phát hiện ra.

Danh sách chương

5 chương
24/12/2025 18:34
0
24/12/2025 18:34
0
30/12/2025 08:05
0
30/12/2025 08:03
0
30/12/2025 08:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu