Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Bùm!”
Tiếng động vang lên giữa đêm đen, tựa sấm sét đ/á/nh thẳng vào màng nhĩ.
“Anh ơi, mở cửa cho em đi mà.”
Tôi gõ cửa liên hồi, nhìn qua ống nhòm cửa chỉ thấy bóng lưng anh.
Không một lời đáp, anh đứng cứng đờ như tượng gỗ, canh giữ cho tổ ấm của chúng tôi.
“Ái chà!”
Tôi ôm bụng rên rỉ: “Đau quá… anh ơi em đ/au bụng…”
Anh chậm rãi quay người, qua khe ống nhòm tôi thấy ánh mắt anh dán ch/ặt vào cánh cửa.
“Í… ái…”
“Đau quá…”
“Anh…”
Tôi từ từ trượt xuống nằm lăn ra đất, giọng nói ngày càng yếu ớt.
Thật đấy…
Em sắp ch*t đến nơi rồi, anh không vào c/ứu là em tèo thật.
Đúng một giây sau khi tôi ngừng kêu la.
Khóa cửa xoay tít, tôi vội nhắm nghiền mắt nằm im bất động.
Anh bước vào.
Càng lại gần, tôi càng ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Cái đồ nầy còn đi tắm rửa nữa?
Đây chắc chắn không phải mùi sữa tắm nhà mình.
“Ồ… anh ra ngoài tắm hả? Anh lại lén đưa gái đi dạo như lần trước phải không?”
Tôi bất ngờ mở to mắt lao tới, một tay túm cổ áo anh, tay kia sờ soạng khắp người. Thịt anh cứng đơ, không hơi ấm nhưng cũng không lạnh buốt xươ/ng.
Còn chuyện dắt chó đi dạo, đó là trò đùa riêng của đôi ta.
Hồi xưa, chúng tôi từng xem chung gameshow bắt gian, chồng mượn cớ dắt chó đi dạo để ra ngoài tằng tịu.
“Sao?”
“Nhìn em làm gì?”
“Anh nói đi, anh đã có người khác rồi phải không?”
“Dám lén lút ra ngoài tắm rửa?”
“Không chịu về nhà cũng mặc kệ em, anh không thương em nữa rồi hả?”
Hai chân tôi quặp ch/ặt eo anh, bám như con koala không chịu buông, sợ anh lại đẩy ra rồi bỏ đi mất.
9
Anh đứng như trời trồng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm.
“Gì? Đừng tưởng nhìn trừng trừng là em sợ.”
Tôi giơ tay đưa cánh tay tới miệng anh: “Có giỏi thì cắn đi, anh cắn em thì em hóa x/á/c sống liền cắn lại.”
Anh quay mặt chỗ khác, im lặng cứng đờ như khúc gỗ, dường như đang âm thầm phản kháng.
À không, là đang nhịn đói.
Cơn thèm khát ngập tràn, dù quay đi vẫn cảm nhận rõ.
“Sao anh không thèm nói chuyện với em?”
“Anh hết yêu em rồi hả?”
“Ồ, anh cua được em x/á/c sống cùng loài ngoài kia phải không?”
“Hai người cùng dạo đêm, cùng nhai thịt người, xong lại tắm chung cho thân mật hả?”
Tôi càng lúc càng lớn tiếng, anh từ từ quay đầu, ánh mắt đỏ ngầu lộ vẻ bất lực, lắc đầu cứng nhắc.
Còn định chối?
Tôi dí sát vào cổ áo anh, hít hà mạnh rồi nhích lên hôn má: “Mùi trên người anh lạ lắm, hình như là nước hoa của ai khác.”
Anh đứng im nhìn tôi, màu đỏ trong mắt nhạt dần, dường như bị tôi làm phiền hết cả hứng, thậm chí lộ chút căng thẳng.
Tôi trừng mắt: “Không khai thật, em không tha đâu.”
Anh hé miệng nhưng không thành tiếng, lộ hàm răng trắng bệch.
Tôi chồm tới, anh vô thức ngả người tránh né.
“Anh thật sự không thương em nữa rồi, ngày xưa toàn chủ động hôn em, giờ lại né tránh… hứ… anh phụ lòng em rồi…”
Tôi úp mặt khóc rưng rức, qua kẽ tay liếc nhìn biểu cảm anh.
Anh vẫn chằm chằm nhìn, không chớp mắt, không nói năng, chỉ lặng lẽ đứng đó như cây cột.
10
Đã lâu…
Khi tôi sắp diễn không nổi thì anh đột nhiên cúi xuống, môi chạm nhẹ vào trán tôi rồi lập tức rời đi.
Tôi liếc tr/ộm, gã nầy mắt đã đỏ ngầu, tràn ngập thèm khát.
Tôi biết anh muốn cắn tôi, như kẻ đói lả trước miếng thịt nướng mỡ chảy.
Ai mà chịu nổi chứ? Giá là tôi thì đã lao tới cắn phập một miếng rồi.
“Anh à.” Tôi ôm cổ anh, “Em biết mình hấp dẫn lắm, nhưng ta phải tìm cách giải quyết cơn thèm này, không thì sau nầy sống sao nổi? Hay anh định đứng canh cửa suốt đời?”
Anh có chịu thì em cũng không đồng ý đâu, em quen ngủ ôm anh rồi.
Nhất là trong ngày tận thế nầy.
Mấy đêm nay em trằn trọc, già cả chục tuổi.
Tôi kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, vừa thút thít vừa kể lể những ngày qua đã nhìn tr/ộm anh qua ống nhòm mà chỉ thấy mỗi cái lưng, tủi thân vô cùng.
Mặc Ngôn rất im lặng, thật ra trước khi hóa x/á/c sống anh đã là người trầm tính, giờ càng thêm lặng thinh, còn quay mặt không thèm nhìn.
Tôi không nhịn được nữa, hai tay bóp mặt anh xoay lại.
Ánh mắt chạm nhau.
Mắt anh càng lúc càng đỏ, như ngập tràn m/áu.
Đột nhiên.
Anh đẩy tôi ra, lao ra cửa rồi đóng sầm lại.
“Anh!”
Tôi dán mắt vào ống nhòm.
Anh quay lưng vào cửa, toàn thân r/un r/ẩy, hai tay nắm ch/ặt thành quả đ/ấm.
Anh đang kìm nén, đang vật lộn để dập tắt ham muốn làm hại tôi.
Tôi vỗ cửa: “Anh muốn cắn thì cứ cắn đi, chỉ đ/au xíu thôi, em sẽ không kêu đâu. Vậy em thành x/á/c sống, được cùng anh lang thang rồi tắm chung.”
Anh cứng đờ người, đột ngột quay đầu, đôi mắt đỏ gườm gườm nhìn thẳng.
Qua lớp kính nhỏ.
Tôi vẫn cảm nhận được cơn gi/ận đang sôi sục trong anh.
11
“Grrr…”
Anh bất ngờ gầm lên như thú dữ, quay người phóng đi.
“Anh!”
Tôi gào lên nhưng anh không ngoảnh lại, biến mất khỏi tầm mắt.
Chạy mất rồi.
Mặc Ngôn bỏ chạy.
Tôi dán người vào cửa đợi mãi, hơn hai tiếng vẫn chẳng thấy bóng anh.
Chân tê cứng, muốn đi tìm nhưng không dám, chỉ biết tựa cửa tuột xuống, nước mắt lăn dài.
Liệu Mặc Ngôn có thật sự bỏ đi không trở lại nữa?
Giá như tôi đừng trêu anh.
Biết anh đang thèm mà còn dúi tay vào miệng bảo cắn.
Gì đây?
Giá đổi vai, đói đến phát đi/ên mà Mặc Ngôn còn cầm xiên thịt nướng trước mặt, không gi/ận không đ/ập ch*t mới lạ.
Chương 8
Chương 8
Chương 7
Chương 10
Chương 6
Chương 18
Chương 15
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook