Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Chuyện đó giờ còn quan trọng nữa không? Chúng ta đã tìm thấy cô ta rồi mà.” Tôi sốt ruột nói.
“Tôi không biết nữa… Nhưng tôi phát hiện một điểm kỳ lạ.”
“Là gì?”
“Chiếc váy của người phụ nữ này - cô ta vừa mới lên lầu - trông rất không vừa vặn, bó sát quá mức nên lúc nãy cô ta phải dùng tay kéo lại.
“Còn người phụ nữ buổi sáng ra vứt rác lại không tạo cảm giác trang phục bất thường.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi? Đó chỉ là thói quen thôi mà.” Tôi không hiểu sao giờ bạn tôi lại do dự.
“Không… Càng đến lúc này càng không được nóng vội.” Giọng người bạn bỗng trở nên lạnh lùng.
“Đừng quên lời con vẹt, câu mà chúng ta chưa giải mã được.”
“Mẹ đỏ, mẹ b/éo, mẹ g/ầy, mẹ đen…” Tôi lẩm nhẩm.
“Đúng vậy. Điều tôi muốn nói là: Hai người phụ nữ mặc váy đỏ chúng ta thấy hôm nay, liệu có thật sự là cùng một người?” Bạn tôi chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi.
11
Đầu óc tôi lo/ạn hết cả lên.
“Ý cậu là có nhiều phụ nữ khác nhau mặc cùng trang phục ra vào một nhà? Làm sao hợp lý được?”
“Chỉ là cảm giác thôi.” Bạn tôi trầm ngâm một lát, “Thực sự rất khó giải thích.”
Đang băn khoăn không biết làm gì thì bỗng thấy một dì lao công đẩy xe đi ngang qua.
“Đi thăm dò tình hình trước đã.” Bạn tôi dặn dò tôi vài câu.
Tôi bước tới chặn đường dì lao công, nén cảm xếu hỗn lo/ạn, cố gắng nở nụ cười thân thiện.
“Dì ơi cháu chào dì, cháu đến xem nhà cho thuê ở tầng 4 tòa nhà này ạ.” Tôi chỉ tay về phía cửa.
“Họ nói sắp chuyển đi rồi, nhưng cháu gọi cho người đàn ông nhà đó mãi không ai nghe máy. Cháu đợi ở đây lâu lắm rồi, dì có biết tình hình nhà họ thế nào không ạ?”
Dì lao công nhìn hiền lành, đúng mẫu người chất phác. Lòng tôi chợt dấy lên cảm giác tội lỗi vì nói dối quá thành thạo.
“Nhà tầng 4 á?” Dì ngớ người, “Cháu chắc không nhầm địa chỉ chứ?”
Tôi giả vờ lấy điện thoại ra xem lại địa chỉ, khẳng định: “Cháu chắc chắn mà, tầng 4 tòa 2 khu Thiên Thụy.”
“Nhà đó làm gì có đàn ông?” Dì lắc đầu.
“Không có đàn ông ư?” Tôi vội hỏi, “Nhà họ không phải một cặp vợ chồng với đứa con khoảng bảy tám tuổi sao?”
“Ôi giời, nhầm to rồi. Nhà đó làm gì có trẻ con.” Dì vừa nói vừa bước đi, “Chỉ có mỗi người đàn bà ở thôi.”
“Không thể nào!” Tôi gi/ật mình nhận ra giọng mình thất thường, vội nói thêm: “Dì có chắc không ạ? Cháu nghe thấy tiếng trẻ con trong nhà mà.”
“Này, dì làm ở đây mấy năm rồi, rõ từng nhà trong tòa này. Đứa nào mấy tuổi dì đều biết cả, chưa từng thấy nhà đó có con nhỏ. Con gái à, nghe dì khuyên thật - đừng thuê nhà đó. Người đàn bà ấy…” Dì nhíu mày.
“Cô ta sao ạ?”
“Dì thấy bả ta không giống người tử tế.” Dì cười ngượng nghịu, “Không phải dì thích buôn chuyện đâu, nhưng cô ta hình như không có công việc ổn định, suốt ngày đêm khuya bắt taxi đi đâu. Có lần dì về muộn gặp cô ta một lần, trang điểm lòe loẹt… Thôi, con gái thuê nhà nên cẩn thận.”
Không đàn ông? Không trẻ con?
Thông tin bất ngờ khiến tôi choáng váng. Tôi ậm ừ đáp lại, không biết nói gì hơn. Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi đến văn phòng quản lý.
“Kìa! Vừa nói đã thấy rồi.” Dì chỉ ra ngoài cửa sổ.
Người phụ nữ lúc nào đã ra đến cổng khu, chiếc taxi đợi sẵn bên ngoài - hẳn là đã đặt trước.
Vẫn cầm theo chiếc túi, cô ta lên xe rời đi.
Tôi giơ điện thoại đang bật video cho bạn xem.
“Không ổn rồi.”
Bạn tôi nói:
“Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã nhầm hướng đi.
Chúng ta luôn mặc định người hút th/uốc uống rư/ợu là đàn ông, nhưng nếu không phải thế thì sao?
Con vẹt chưa từng nhắc đến từ 'bố' trong những câu nói của nó.
Vừa rồi dì lao công còn nói chưa thấy đứa trẻ nào?
Chúng ta chắc chắn có đứa bé 8 tuổi phải không? Trước giờ tôi luôn cảm thấy thiếu mất manh mối gì đó - chính là giờ ăn cơm!
Đứa trẻ 8 tuổi đáng lẽ phải đi học rồi. Một đứa trẻ đi học bình thường làm sao lại ăn cơm ở nhà lúc 10 giờ được?
Đứa bé đó bị nh/ốt trong nhà! Vì thế không ai thấy nó cả!”
“Tất cả đều do người mẹ… giam cầm đứa trẻ?” Toàn thân tôi lạnh toát.
“Người phụ nữ vừa đi ra tóc còn ướt sũng, cậu có thấy không?” Giọng bạn tôi trầm xuống.
“Ý cậu là…?”
“Tôi không biết nữa, đầu óc tôi giờ rối bời.” Bạn tôi nói, “Trong xe lao công có cái móc, lấy nó đi.”
“Làm gì?” Nhân lúc dì quay lưng, tôi lén lấy cái móc rồi đi ra.
“Đột nhập vào nhà, nhất định phải vào.” Bạn tôi nói từng chữ rõ ràng.
“Đừng sợ, có tôi đây.”
12
“Mở cửa thang máy rất đơn giản.
Cứ bấm chuông bất kỳ nhà nào, nói cậu là người trong tòa nhà quên chìa khóa là được.”
Tôi làm theo lời bạn, quả nhiên mở được cửa, thuận lợi lên đến trước cửa căn hộ tầng 4.
“Giờ làm sao? Phá khóa ư?” Tay cầm móc đẫm mồ hôi.
“Nghĩ gì thế? Làm vậy cả tòa nghe thấy mất.
Nghe này, bẻ cong cái móc này ra.” Bạn tôi vẽ hình minh họa trên giấy.
Tôi làm theo, bẻ cái móc thành hình chữ L, phần dài hơn là đầu móc cong.
“Đã từng thấy thợ sửa khóa mở loại cửa chống tr/ộm kiểu cũ chưa?”
“Hình như có chút ấn tượng…” Tôi cố nhớ lại.
“Cậu quên rồi à.”
Bạn tôi thở dài:
“Hồi nhỏ bố mẹ bỏ tôi ở hành lang rồi đi chơi, hôm đó trời lạnh c/ắt da, tôi phải gọi thợ sửa khóa đến mở cửa, quên rồi sao?
Dùng đầu nhọn của móc cạy ổ khóa mắt cáo ra!”
Tôi dùng móc đẩy lỏng ổ khóa, chèn đầu nhọn vào khe hở giữa ổ khóa và cửa, dùng hết sức cạy mạnh - vỏ nhựa ổ khóa rơi bịch xuống đất.
“Đẩy nốt phần còn lại vào trong nhà!”
Tôi đẩy mạnh cái móc vào vị trí ổ khóa như thông lò, phần còn lại của ổ khóa vỡ tan thành từng mảnh rơi vào phòng.
“Thò móc vào trong, dùng phần dài kéo tay nắm cửa!”
Tôi làm theo, áp cả người vào cửa để cảm nhận vị trí cái móc bên trong.
Khi cảm thấy đã móc được thứ gì đó, tôi thầm cầu nguyện rồi lấy hết sức gi/ật mạnh.
Cửa kẹt một tiếng rồi mở ra.
13
Căn phòng ban ngày mà kéo rèm tối om.
Trong phòng khách chỉ có mỗi bộ sofa và chiếc bàn.
Trên sàn lăn lóc những mẩu th/uốc lá và lon bia bị đạp bẹp - đúng là nhà này rồi.
Chương 10
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook