Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
「Buông tay ra!」 Người phụ nữ gầm lên đầy hung hãn với Mạnh Trạch.
「Em sẽ không để chị làm hại cô ấy đâu!」 Mạnh Trạch kiên quyết đáp.
Sau đó, tôi thấy hai người họ lại lao vào đ/á/nh nhau lần nữa.
Nhưng lần này Mạnh Trạch chiếm thế thượng phong.
Trong lúc giằng co, bất ngờ một tiếng thét đ/au đớn vang lên.
Lưng Mạnh Trạch cứng đờ tại chỗ.
Tôi thấy một con d/ao đ/âm thẳng vào bụng người phụ nữ.
「Mẹ ơi, con không cố ý...」 Mạnh Trạch bối rối nói.
Đôi mắt người phụ nữ trợn lên đầy khó tin, môi bà mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng không thốt nên lời.
Bàn tay bà yếu ớt giơ lên, dường như muốn chạm vào mặt con trai lần cuối, nhưng rồi buông thõng xuống.
Mạnh Trạch khóc.
Vai anh r/un r/ẩy, tiếng nức nở đầy đ/au đớn.
Anh đứng dậy, bước về phía tôi: 「Anh sẽ đi tự thú. Anh biết em đã báo cảnh sát rồi. Lần này, anh sẽ không chọn chạy trốn nữa.」
Mạnh Trạch quỳ xuống bên tôi, cẩn thận băng bó vết thương cho tôi.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đặt một nụ hôn lên má.「Có lẽ đây là lần cuối anh được hôn em.」
Tôi nắm ch/ặt tay Mạnh Trạch, siết lưỡi d/ao trong tay anh.
Đột nhiên, Mạnh Trạch sửng sốt nhìn xuống bụng mình.
Nơi đó cắm sâu một con d/ao.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.
「A Trạch, còn nhớ chuyện kẻ sát nhân vừa trốn khỏi bệ/nh viện t/âm th/ần mà anh kể không?」 Tôi mỉm cười. Tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài cửa.
Mạnh Trạch nhìn tôi chằm chằm, dường như có nghìn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ buông xuôi nhắm mắt.
Tôi cười, cười đến khi nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
12
Câu chuyện của Bạch Tĩnh
Ngày xửa ngày xưa có một cô gái từ nhỏ đã hiểu mình khác biệt với mọi người.
Những bé gái khác thích búp bê Barbie, cô lại đam mê mổ x/ẻ động vật.
Dùng d/ao rạ/ch từng chút da thú, ngắm nhìn những giọt nước mắt vì sợ hãi và đ/au đớn, cô gái cảm thấy không gì kỳ diệu hơn thế.
Cha mẹ đổ tiền mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho con gái.
Nhưng cuối cùng họ đều bất lực.
Bệ/nh cô gái ngày càng nặng, đầu tiên là thú cưng trong nhà, sau đến người giúp việc.
Cha mẹ cô cuối cùng cũng h/oảng s/ợ.
Người cha đ/au lòng cầm sú/ng săn dẫn con vào rừng sâu.
Ông định gi*t đứa con lỗi lầm nhưng không nỡ.
Khoảnh khắc mềm lòng, ông thất bại. Ông để cô gái bỏ trốn.
Từ đó, cô gái bắt đầu cuộc sống sát nhân cho đến khi gặp chàng trai ấy.
Cô nghĩ đây là mục tiêu hoàn hảo nhất.
Ngày hôm ấy, cô gi*t ch*t chàng trai.
Đó là nạn nhân thứ 23, cũng là cuối cùng.
Khi lưỡi d/ao kết liễu chàng, cô mới nhận ra thế nào là đ/au khổ tuyệt vọng, thế nào là yêu.
13
「Bạch Tĩnh, hôm nay em thấy thế nào?」 Vị bác sĩ áo blouse trắng hỏi tôi.
Tôi im lặng.
Tay lần chuỗi hạt, món quà Mạnh Trạch tặng.
Bác sĩ gật đầu rời phòng.
Tôi nghe ông nói với cảnh sát: 「Có những kẻ sát nhân đã quen gi*t người. Họ không hiểu yêu là gì, đến khi gi*t người mình yêu mới nhận ra đó chính là tình yêu.」
Viên cảnh sát thở dài.
「Vậy sau này cô ta còn gi*t người nữa không?」
Bác sĩ: 「Không bao giờ. Khi đã cảm nhận được tình yêu, cô ấy không thể ra tay với ai nữa.」
14 Ngoại truyện
Một năm sau.
Tôi ngồi bên cửa sổ, lặng nhìn ra ngoài.
Y tá bước vào với bó hồng đen trên tay.
「Tĩnh Tĩnh, hoa của em đây. Người này tốt với em thật, tháng nào cũng tặng 99 đóa hồng đen.」
Cô y tá cười cắm hoa vào bình.
Tôi nhìn chằm chằm bó hồng đen, chìm vào suy tư.
Suốt năm nay, mỗi ngày mùng 3, tôi đều nhận được bó hoa như thế.
Nhưng tôi không biết ai gửi, y tá cũng không nói.
「Tĩnh Tĩnh, bác sĩ bảo em tiến triển rất tốt. Giờ em đã là người bình thường rồi.」
Y tá mỉm cười nói.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Đúng lúc đó, giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng.
「Tĩnh Tĩnh.」
Toàn thân tôi run lên, quay phắt lại.
Gương mặt khắc sâu trong tim hiện ra trước mắt.
Mạnh Trạch đứng đó, bộ vest đen lịch lãm, tóc vuốt gọn để lộ vầng trán cao.
Một năm qua, anh càng thêm điển trai và chín chắn.
「À, anh cuối cùng cũng đến. Mỗi lần mang hoa hộ anh tôi mệt đ/ứt hơi.」 Y tá cười giả vờ phàn nàn.
「A Trạch, anh...」 Môi tôi run run, nước mắt rơi không ngừng.
Mạnh Trạch đến bên, nắm ch/ặt tay tôi.
「Con d/ao của em đ/âm lệch vị trí rồi. Em cố ý phải không?」
Bàn tay anh ấm áp lạ thường.
「Tĩnh Tĩnh, em chưa bao giờ muốn anh ch*t.」
Tôi nhắm mắt, tựa đầu vào vai anh.
「A Trạch, họ nói em đã bình thường rồi.」
「Ừ, anh biết. Năm em vào đây, anh đến nhà tất cả nạn nhân xin lỗi.」
「Họ không thể tha thứ nhưng đồng ý buông bỏ quá khứ.」
「A Trạch...」 Tôi r/un r/ẩy nhìn anh.
Anh đã hy sinh quá nhiều, kẻ như tôi đâu xứng được nhận.
「Anh biết em muốn nói gì. Đừng nói nữa. Em đúng là có lỗi với anh, anh cũng chưa tha thứ. Vậy dùng cả đời này bù đắp cho anh nhé?」
「Vâng.」
- Hết -
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 14
Chương 7
Chương 16
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook