Hết lòng vì em trai

Hết lòng vì em trai

Chương 1

30/12/2025 09:04

Tôi, người đứng đầu toàn tỉnh trong kỳ thi thử, đã bị mẹ móc mắt vào đêm trước ngày thi đại học.

"Nhãn cầu của Văn Khúc Tinh có thể chữa bách bệ/nh."

Quả thật, đứa em trai m/ù của tôi ngay lập tức nhìn thấy được.

Nhưng khi nó mở mắt ra, một tiếng thét k/inh h/oàng vang lên.

1

"Con gái à, đừng sợ, đ/au một chút là xong ngay."

Sợi dây thừng xiết ch/ặt tay chân tôi vào giường.

Miếng giẻ nhét đầy miệng khiến tôi không thể kêu lên.

Mẹ mặt lạnh như tiền, dùng chiếc thìa sắt liên tục ấn lên mắt tôi.

Mẹ định làm gì? Bà không biết ngày mai là ngày thi đại học của tôi sao?

Các thầy cô đều nói chỉ cần tôi giữ vững phong độ, đỗ vào Thanh Hoa - Bắc Đại chẳng có gì khó.

Tôi từng mơ đến ngày công bố điểm, để mẹ được vui lòng.

Nhưng câu nói tiếp theo của bà như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt:

"Lưu bà nói rồi, con là Văn Khúc Tinh đầu th/ai."

"Nhãn cầu của Văn Khúc Tinh trị được trăm bệ/nh."

"Đêm trước thi đại học là lúc vận khí con mạnh nhất. Lúc này lấy nhãn cầu, dược hiệu mới tốt."

Lúc này tôi mới hiểu, vì sao ngày xưa mẹ cực lực phản đối tôi học cấp ba, rồi lại đổi ý.

Hóa ra, nuôi tôi lớn chỉ để làm vị th/uốc dẫn cho em trai.

Từ nhỏ tôi chẳng được yêu thương, trong mắt bố mẹ chỉ có mỗi em trai.

Năm tôi mười tuổi, bố và em trai gặp t/ai n/ạn.

Bố bị xe cán đ/ứt đôi, ch*t tại chỗ.

Em trai sống sót nhưng thành người m/ù.

Cả gia đình như sụp đổ trong chớp mắt.

Mẹ ngày ngày than thở, bảo em trai là cột trụ nhà.

Giờ cột trụ g/ãy rồi, sau này biết tính sao.

Hôm đó, tôi dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ:

"Con sau này sẽ ki/ếm thật nhiều tiền, cho mẹ và em sung sướng."

Nhưng bà t/át tôi một cái đến chảy m/áu mép:

"Đồ tốn cơm tốn gạo! Mày rồi cũng có chồng, tao trông cậy vào mày được à?"

Mấy năm nay tôi học đến quên ăn mất ngủ, chỉ mong đổi đời cho mẹ và em.

Cũng để chứng minh với bà, con gái cũng có thể là trụ cột.

Nhưng người mẹ tôi yêu nhất, lại định móc mắt tôi đêm trước thi.

Chỉ để chữa bệ/nh cho đứa con trai cưng thi trượt cấp ba.

2

Mép muỗng liên tục ấn xuống mí mắt tôi.

Góc nhìn thoáng thấy em trai đứng bên cạnh.

Nó chống gậy, mặt đầy sốt ruột:

"Mẹ xong chưa?"

"Con còn phải chơi game với bạn sau khi sáng mắt đây!"

Hóa ra nó cũng biết chuyện này.

Nó dùng đôi mắt và tương lai của chị gái, đổi lấy ánh sáng cho mình.

"Đến giờ rồi."

Vừa nghe mẹ nói xong, cơn đ/au nhói x/é đến.

Trong đầu như có vạn lưỡi d/ao cào x/é.

Bên trái, chìm vào bóng tối.

Đau, thật sự đ/au quá...

Năm xưa bị mẹ dùng roj gai đ/á/nh suốt giờ vì làm vỡ bát,

cũng không bằng một phần vạn lần này.

Tôi nghe tiếng mẹ giục giã:

"Thiên Sinh, lại đây nhanh, quỳ xuống."

"Làm xong lễ này, con sẽ thấy đường."

Rồi tiếng đầu gối đ/ập xuống nền vang lên.

Giống như tiếng tôi ngã xuống mỗi khi bị đ/á/nh.

Một lúc sau, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Chỉ còn nghe tiếng thở gấp của hai mẹ con họ.

Không biết bao lâu, em trai cất tiếng:

Lần đầu nghe giọng nó phấn khích đến thế.

"Mẹ ơi! Con nhìn thấy rồi!"

"Con thấy mẹ nè!"

Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.

Như quên bẵng sự tồn tại của tôi.

Nhưng ngay sau đó, giọng em trai đầy kinh hãi:

"Mẹ... con thấy có người ngồi xổm trong góc tường..."

3

"Con này, ngày vui thế này lại nói lời xui xẻo!"

"Trong phòng làm gì có người thứ tư?"

Thật buồn cười thay, mẹ ơi.

Sao bà có thể nói "ngày vui" khi con gái vừa bị móc mắt?

Nhưng giọng em trai r/un r/ẩy, không đùa chút nào:

"Con nhận ra rồi, là chị hai!"

"Người chị đầy m/áu, phần sau đầu lõm vào."

"Chị hai đang cười với con nữa..."

Giọng mẹ cũng biến sắc, vội kéo em trai ra khỏi phòng.

Cánh cửa đóng sầm, căn phòng chìm vào bóng tối vô tận.

Tôi có đứa em gái kém một tuổi, nhưng từ năm tám tuổi đã bị b/ắt c/óc.

Mẹ bảo mất đứa con gái còn đỡ tốn gạo.

Nhưng em trai vừa nhìn thấy chị hai, lẽ nào em ấy đã ch*t thành m/a?

Tôi nằm im trên giường, cố nghĩ lung tung để quên cơn đ/au mắt.

Những lời hẹn gặp bạn ở trường đại học mơ ước, lời hứa với thầy không phụ lòng tin, mơ ước đón mẹ và em lên thành phố chơi...

Tất cả như bong bóng xà phòng, bị mẹ chọc một cái tan biến.

Nghe nói khi mất thị lực,

thính giác sẽ trở nên cực nhạy.

Giờ tôi không thấy gì, nhưng nghe được những âm thanh lạ.

Trong phòng vẳng tiếng bước chân khập khiễng.

Một dài một ngắn, như kẻ què đi.

Nhớ năm xưa em gái bị mẹ đ/á/nh g/ãy chân vì ăn vụng,

bước đi cũng y như thế.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Giữa mùa hè nóng bức, người tôi bỗng lạnh toát.

Luồng khí âm lạnh như keo dính, luồn vào tận xươ/ng tủy.

Nghe các cụ bảo gặp m/a là thế này.

Lẽ nào em gái thật sự đang ở đây?

"Em gái... có phải em không?"

Luồng khí lạnh ngừng bành trướng.

Bên tai tôi ngứa ngáy, như có ai thì thầm.

Tôi dồn hết sức lắng nghe, nhưng chỉ nghe loáng thoáng.

Đúng lúc căng tai ra, cánh cửa bật mở.

Hơi lạnh biến mất, căn phòng trở lại nóng nực.

Danh sách chương

3 chương
24/12/2025 18:43
0
24/12/2025 18:43
0
30/12/2025 09:04
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu