Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Cô ấy là em gái tôi, tôi là anh trai cô ấy, đây là mẹ đẻ của cô ấy. Bà có tư cách gì quản cô ấy?” Anh trai núp sau lưng mẹ làm bộ nhát gan.
“Đây là cháu gái của tôi!”
“Cháu gái mà tôi cùng ông nhà c/ứu được từ sông lên đó.”
“Bà thử nói xem, nếu là con gái bà, tại sao con gái bà nhảy sông t/ự t* mà làm mẹ làm anh lại không biết?”
“Chẳng lẽ chính hai người bức ép cháu tôi đến đường cùng, khiến Huệ Huệ phải nhảy sông sao?”
Ông quả không hổ là người từng đi lính, uy nghiêm vẫn nguyên vẹn.
“Bà nói bậy! Ông già m/ù này nói nhảm cái gì thế?” Mẹ tôi lại xông tới chỗ ông.
“Ông bà nói đúng, cháu nhảy sông t/ự t* được ông bà c/ứu.” Tôi khóc thét lên đúng lúc, chạy đến trước mặt Cục trưởng Trương.
Hừ!
Giả vờ tội nghiệp để m/ua sự thương hại, ai mà chẳng làm được?
Hơn nữa, kiếp này hay kiếp trước, các người cũng đáng bị như vậy.
“Cục trưởng Trương, mẹ và anh trai đ/á/nh con, không cho con ăn không cho con ngủ. Mẹ con muốn gả con cho gã già đ/ộc thân, con không đồng ý, bà ấy còn bảo hắn đến hiếp con.” Thấy người ngoài cửa sổ đông như nước chảy, tôi hét lớn hết cỡ.
“Con bị họ đ/á/nh đến mức không chịu nổi mới bỏ trốn. Cục trưởng Trương xem này, những vết thương trên người con đều do họ gây ra. Họ muốn đ/á/nh ch*t con, rồi b/án con cho lão đ/ộc thân đẻ con.” Tôi vén áo xắn tay áo, lộ ra những vết s/ẹo cũ chằng chịt, lớn nhỏ chi chít, nhìn mà rợn người.
“Mẹ mày là mẹ ruột, đ/á/nh mày chút thì sao? Trời ơi sinh phải đứa con gái bất hiếu. Đánh một cái mà h/ận cả nhà, đồ con gái vô lương tâm. Kiếp trước ta làm gì nên tội…” Mẹ tôi lại gào lên.
“Cục trưởng Trương, chuyện này phải điều tra rõ ràng. Cháu gái tôi bị họ bức đến t/ự t*, nếu để họ đưa cháu đi, cháu tôi còn đường sống sao?” Bà nắm ch/ặt tay tôi, nhìn Cục trưởng Trương đầy phẫn nộ.
“Cháu tôi mà bị bức tử, tôi sẽ viết thư cho lãnh đạo quân khu, tôi không tin thiên hạ này không ai trị được loại cha mẹ đ/ộc á/c này!” Ông nói dứt khoát.
“Mọi người yên tâm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.” Cục trưởng Trương đảm bảo.
“Cục trưởng Trương, cháu tôi mà ch*t, ông có xứng với chức vụ cục trưởng công an không?”
“Cục trưởng Trương, nếu ông không dẫn họ đến. Con sống với ông bà vẫn tốt đẹp. Ông định chặn đường sống của con sao?” Tôi hằn học nhìn Cục trưởng Trương, nếu không phải ông ta nhiều chuyện, đâu đến nỗi hôm nay.
Cục trưởng Trương cúi đầu im lặng.
19
Cục trưởng Trương bảo cảnh sát đưa mẹ và anh trai tôi vào một phòng học trống, tiến hành hòa giải.
Trước khi ra về, ông ta nhìn tôi ánh mắt đầy áy náy.
Ông bà đưa tôi về nhà.
Bà thu dọn cho tôi vài bộ quần áo, lại lấy chiếc áo bông ấm nhất của bà nhét vào túi.
Ông vào phòng lấy hộp sắt trên đầu tủ, lục lọi thứ gì đó.
Tôi và A Hoa nhìn mặt sông, lòng trống rỗng, bóng dáng ông bà tất bật là chút hơi ấm cuối cùng trong tim.
A Hoa ơi, chúng ta lại mất nhà rồi.
A Hoa ơi, chúng ta lại phải lên đường.
Không biết ngày về, không rõ sẽ đi đâu.
20
Bà nhét cho hai gói đồ, trong đựng quần áo và lương khô.
Ông buộc ch/ặt một xấp tiền mặt, bảo bà khâu vào túi áo trước ng/ực tôi.
Lại đưa ít tiền lẻ cùng thẻ ngân hàng, còn có cuốn hộ khẩu mới tinh.
Tôi quỳ xuống trước mặt ông bà, cúi đầu ba cái thật sâu.
“Đứa bé ngoan, mau đứng lên đi. Trên đường nhớ cẩn thận, sau này nhớ về thăm ông bà.” Bà dùng tay áo lau nước mắt cho tôi, nhưng nước mắt bà còn nhiều hơn.
“Huệ Huệ đừng khóc nữa. Đến chỗ ông Hồ rồi chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học tốt nhé.” Đột nhiên, ông như nhớ ra điều gì, nhìn mặt sông thở dài.
“Không đỗ cũng không sao, chỉ cần bình an là được.”
“Sống cho tốt, không được tìm đến cái ch*t nữa. Cháu là đứa hai đống xươ/ng già này c/ứu về đó.”
“Ông bà ơi, con nhất định sẽ trở về, phụng dưỡng ông bà đến trăm năm.” Tôi lau khô nước mắt, nói kiên quyết.
Mạng sống này là A Hoa và ông bà cho, để họ sống tốt, tôi phải thành danh.
Tôi để A Hoa lại bên ông bà, A Hoa ngoan ngoãn nằm dưới chân họ.
Tôi lên xe, đến đầu thành phố bên kia.
21
Ông Hồ nghiêm khắc và thẳng thắn, thực hiện nghiêm túc lời dặn của ông.
Ông bà mỗi tháng đều gửi tiền vào thẻ, tôi giữ lại một hai trăm, còn lại đều giao cho ông Hồ.
Những ngày không có A Hoa, có chút cô đơn và buồn chán.
Ông Hồ không giống ông bà, ông ương bướng, nghiêm túc, đôi lúc gi/ận dữ trợn mắt trông rất buồn cười.
Ông trồng rất nhiều rau quả trong vườn, suốt bốn mùa để dành cho tôi những quả dưa chuột và cà chua tươi ngon nhất.
Những thứ rau quả này, cũng như tôm cá tươi ngon nhất ông bà gắp vào bát tôi, đều là tình yêu thương cả.
22
Tôi biết tin tức gần đây của mẹ và anh trai từ Như Như.
Cục trưởng Trương cảm thấy rất áy náy với tôi.
Cả đời ông theo đuổi lý tưởng vì dân.
Tôi mới 16 tuổi, bị ông coi là cô gái hư bỏ nhà đi bụi.
Chính nghĩa của ông suýt chút nữa đẩy tôi vào hố lửa lần nữa.
Sau khi tôi cùng A Hoa bỏ trốn, gã đ/ộc thân nằm bên sông cả đêm mới bị phát hiện.
Tiếc là hắn không ch*t, chỉ mất m/áu nhiều, về nhà nằm hơn tháng mới hồi phục tạm.
Nhà gã đ/ộc thân tuyệt tự, sao có thể dễ dàng bỏ qua. Mẹ và anh trai lo lắng chờ hơn tháng, vừa khi hắn xuống giường liền dẫn người đến bắt đi Hứa D/ao.
Tối hôm đó, họ gọi anh trai tôi ra, trong hỗn lo/ạn, không biết ai đã đ/á hỏng chỗ hiểm của anh.
Mẹ tôi một thân góa bụa, chẳng biết kiện ai.
23
“Con bé, đang nghĩ gì thế?” Ông Hồ dưới giàn nho, bày một bàn cờ tướng.
“Tuổi nhỏ mà đầu óc nặng nề thế không tốt đâu. Lại đây đ/á/nh cờ với ông, hai ông cháu ta thi tài cao thấp.”
Bình luận
Bình luận Facebook