Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Ám Hải
- Chương 3
Tôi chỉ có thể giả vờ là một cô gái nhỏ lạc đường, cúi gằm mặt tỏ vẻ x/ấu hổ. Không ngờ, chú cảnh sát lại tin thật, còn an ủi rồi đưa tôi về phòng tiếp đón.
Trên đường đi, tôi thăm dò hỏi về chiếc điện thoại của em trai đã mở được chưa, viện cớ trong đó có lưu ảnh gia đình, tôi muốn lưu lại làm kỷ niệm.
Đối phương nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: "Điện thoại rơi xuống sông đ/ập vào đ/á, hỏng nặng phần linh kiện chính, khó phục hồi lắm, bên tôi đang cố gắng. Có tin tức gì sẽ báo em ngay".
Nghe câu ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm, suýt không giấu nổi vẻ hân hoan khi rời đồn cảnh sát.
Cảnh sát Giang nhất định đưa tôi về nhà, nhưng tôi từ chối. Đồn cảnh sát cách nhà tôi chỉ vài phút đi bộ.
Khi đã đi khá xa, ngoái lại nhìn, tôi gi/ật mình phát hiện cảnh sát Giang vẫn đứng trước cổng đồn, ánh mắt dán ch/ặt vào lưng tôi.
Thấy tôi quay đầu, anh vẫy tay: "Tôi đứng tiễn em về, coi như bảo đảm an toàn nhé".
Nhưng tôi lại cảm giác, anh ta đang giám sát mình.
(8)
Ngày thứ ba sau khi mẹ ch*t, trời đổ mưa như trút nước.
Tôi kế thừa cuốn sổ tiết kiệm mà mẹ nâng niu như báu vật, dùng khoản tiền ít ỏi trong đó m/ua cho bà một mảnh đất nghĩa trang.
Đám tang mẹ được tổ chức qua loa. Chúng tôi chẳng có người thân thích gì, chỉ vài cảnh sát cùng hàng xóm tới viếng.
Sau khi đặt hũ tro cốt của mẹ xuống huyệt, tôi ngăn những người công nhân định lấp đất, chạy sang bên cạnh ném một túi ni lông đen xuống cạnh hũ tro.
Hàng xóm bên cạnh hỏi tôi trong túi có gì.
Tôi giả vờ đ/au khỏe lau nước mắt: "Là quần áo và đồ dùng cá nhân mẹ thích nhất lúc sinh thời".
Ngay cả cảnh sát có mặt cũng không ngăn cản, bởi ch/ôn theo đồ dùng cá nhân vốn là phong tục địa phương chúng tôi.
Nhưng chỉ mình tôi biết, đó không phải đồ dùng cá nhân - mà là mấy cây cán chổi g/ãy vụn.
Những cây chổi bà từng dùng đ/á/nh đ/ập, hành hạ tôi.
Tôi lấy tóc che mặt, giấu đi nụ cười nhếch mép.
Mẹ ơi, hãy để những thứ con không bao giờ muốn thấy lại này mãi mãi yên nghỉ cùng bà dưới lòng đất nhé!
(9)
Tang lễ kết thúc, vị nữ cảnh sát tiến lại gần đưa cho tôi viên kẹo: "Trông cháu mặt tái nhợt, có phải hạ đường huyết không?"
Vẻ mặt đầy thiện ý của bà khiến tôi đành giả vờ đ/au khổ nhận lấy, nhưng không dám cho vào miệng.
Tôi đã xem kỹ viên kẹo, giấy gói nhăn nheo vì bị bóc ra gấp lại, mép giấy hai bên lệch nhau gấp đôi.
Rõ ràng không phải hàng sản xuất công nghiệp.
Viên kẹo này chắc chắn đã bị bóc ra rồi gói lại.
Nghĩa là, có người đã động vào nó.
"Cháu có kế hoạch gì tiếp không? Bên phía cảnh sát chúng tôi có nhiều trường học và tổ chức phù hợp với trường hợp như cháu".
Trong mắt nữ cảnh sát, tôi thấy thoáng chút thương cảm, nhưng trong lòng lại thầm cười nhạo vẻ đạo đức giả kia.
Họ chỉ đang cố phá vỡ phòng tuyến tinh thần của tôi, muốn khai thác thêm manh mối vụ án từ tôi.
Vì thế tôi từ chối, nói rõ mình đã đủ mười tám tuổi, đang chuẩn bị thi đại học, không cần họ giúp đỡ.
Tôi nhanh chân rời khỏi nơi đầy những ánh mắt dò xét, đến cả lời nói sau cùng của bà ta cũng không nghe rõ.
Bởi trong khu rừng gần nghĩa trang, tôi đã thấy một bóng người quen thuộc - người đàn ông ấy.
Từ xa, ông ta đang ra hiệu bảo tôi đi theo.
(10)
Trong góc rừng vắng, người đàn ông quay lại: "Con làm tốt lắm".
Ông cầm điếu th/uốc, ánh mắt liếc nhìn tôi từ đầu đến chân: "Con còn nhớ ta là ai không?"
Thật lòng mà nói, tôi hơi sợ ông ta.
Tôi lắc đầu, lần đầu tiên dám nhìn kỹ người đàn ông trước mặt.
Da trắng, sống mũi cao, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt tuấn tú.
Khuôn mặt này... sao khiến tôi thấy quen quen, nhưng không nhớ ra.
"Không sao, một thời gian nữa con sẽ biết".
Người đàn ông bước tới, nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Bàn tay ông rộng lớn, toát lên hơi ấm.
Khiến tôi chợt thấy lưu luyến.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gặp bố mình.
Ngay cả em trai dường như cũng đột nhiên xuất hiện, mẹ tôi không bao giờ nhắc đến người đàn ông đó.
Vì thế tôi luôn tò mò về hình tượng "người cha", đồng thời có thiện cảm với những người đàn ông trung niên.
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì được đặt vào tay mình.
Nhấc lên xem, đó là mảnh giấy ghi dãy số điện thoại.
"Đừng sợ, hãy luôn tin tưởng ta. Gặp khó khăn gì cứ tìm ta, ta sẽ vô điều kiện giúp con".
"Xét cho cùng, chúng ta mới là người thân thiết nhất".
Khi tỉnh táo lại, người đàn ông đã đi xa.
Chỉ còn mảnh giấy ghi số điện thoại nằm trong lòng bàn tay, chứng minh ông ta từng đến.
(11)
Mọi thứ đang diễn biến theo hướng tôi mong muốn.
Người mẹ luôn hành hạ tôi đã ch*t.
Em trai bị coi là hung thủ, lại còn mất tích.
Một mình tôi giữ khoản tiết kiệm của mẹ cùng số tiền bảo hiểm khổng lồ, mơ về cuộc sống đại học.
Do cái ch*t thảm khốc của mẹ cùng với miệng lưỡi hàng xóm, giờ đây em trai đã trở thành tên bi/ến th/ái gi*t người tà/n nh/ẫn ngay cả với mẫu thân!
Cảnh sát treo thưởng tới 60 vạn cho ai cung cấp manh mối tìm em trai!
Nhưng hơn chục ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì.
Nhưng trong lòng tôi luôn bất an.
Vô số đêm, tôi mơ thấy em trai bị tìm thấy.
Nó khai ra tôi để thoát tội.
Cảnh sát bắt giữ tôi, ngay cả nữ cảnh sát từng dịu dàng với tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng.
Cánh cổng đại học khép ch/ặt, tôi vào tù.
Vì tội xúi giục gi*t người.
Ngay cả người mẹ đã khuất trong mơ cũng chế nhạo tôi, nói rằng dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thoát khỏi bóng m/a của bà.
Chương 17
Chương 5
Chương 8
Chương 6
Chương 9
Chương 5
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook