Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lưu Uyên quả thật đúng là hữu xạ tự nhiên hương.
Dù sao thì cô ta cũng đoán trúng phóc.
Nơi này không có côn trùng.
Nhưng lại tồn tại thứ đ/áng s/ợ hơn côn trùng gấp bội.
Tôi vội vàng lấy từ trong túi ra ba ngọn nến, đặt ở góc Đông Nam rồi châm lửa đ/ốt.
Người thắp nến, m/a thổi đèn. Đây là quy củ tổ tiên truyền lại.
Nhưng ngọn nến thứ ba còn chưa kịp ch/áy, Lưu Uyên đã bất ngờ xông tới đ/á bay mất.
"Cô làm cái quái gì thế!"
Tôi đứng phắt dậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nổi gi/ận.
Cô ta không hề để tâm, ngược lại còn kh/inh khỉnh chỉ tay về phía ống kính.
"Bạch Chu Chu, dù sao chúng ta cũng là chương trình khoa học, cô làm mấy trò m/ê t/ín d/ị đo/an này để làm gì?"
Tôi hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích:
"Đây không phải m/ê t/ín, mà là thể hiện sự tôn trọng và kính sợ."
"Hơn nữa chỉ là ba ngọn nến thôi, dù không hiểu thì cô cũng tôn trọng một chút được không?"
Lưu Uyên trợn mắt, thậm chí còn nhổ bật nến rồi ném thẳng lên qu/an t/ài gần đó.
"Toàn x/á/c ch*t ở đây thì sợ hãi cái gì chứ?"
Cô ta vừa nói vừa đẩy tôi sang một bên rồi bước tới, nhưng đột nhiên đứng khựng lại.
Ngọn nến bị ném đi không hề rơi xuống đất, mà lại đứng thẳng tắp ngay chính giữa nắp qu/an t/ài.
Kỳ quái hơn, ngọn lửa trên đó không hề tắt, mà...
Chuyển thành màu xanh lục.
Mặt Lưu Uyên lập tức trắng bệch.
4
Ngọn lửa nến này có hàm nghĩa riêng.
Nếu không thay đổi gì, chứng tỏ huyệt m/ộ này rất an toàn, không có vật mang sát khí.
Nếu lửa tắt, nghĩa là chủ nhân ngôi m/ộ không chào đón bạn, rời đi ngay sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng ngoài ra còn một trường hợp khác, đó là khi ngọn lửa chuyển màu xanh lục.
Tức là nơi này sát khí quá nặng, chủ m/ộ sẽ không cho bạn ra khỏi đây. Ông tôi từng gặp hai lần như vậy, lần đầu mất người anh em, lần hai mất một cánh tay.
Cũng vì thế, gia đình tôi mới buộc phải từ bỏ con đường làm giàu này.
Nếu lửa xanh lại đứng thẳng trên nắp qu/an t/ài, thì chuyến này ắt xảy ra chuyện.
Lưu Uyên không tin những điều này, rút điện thoại định tra c/ứu:
"Cái này... nhất định là gặp phải phản ứng hóa học nào đó thôi!"
"Có phải cô đang giở trò m/a q/uỷ không!"
Mọi người cũng lục tục rút điện thoại, tôi mở livestream chương trình thì phát hiện bình luận toàn là lời chế giễu.
"Haha không tin nổi giữa thế kỷ 21 còn có kẻ tin m/a thổi đèn!"
"Đấy không phải tiểu thuyết sao? Thật có người ngốc thế cơ à!"
"Bạch Chu Chu có n/ão không đấy? Lại đi giở trò m/ê t/ín ở đây!"
"Đúng rồi, mấy loại nến đổi màu này trên Pxx đầy ra, không phải cố tình dàn dựng câu view chứ!"
Nhưng khi một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cả livestream và đoàn làm phim đều im bặt.
Cánh cửa ở đây làm bằng song sắt, nhưng tiếng động này rõ ràng là gỗ. Mà thứ duy nhất bằng gỗ nơi này...
Chính là cỗ qu/an t/ài trước mặt chúng tôi.
Lưu Uyên bỏ điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn quanh:
"Tiếng gì thế?"
Nhưng tiếng gõ cửa ngày càng lớn, thậm chí biến thành tiếng đ/ập mạnh.
Bụi và đ/á trên qu/an t/ài lả tả rơi xuống, nhưng ngọn nến vẫn đứng vững.
Lúc này ai cũng nhận ra điều bất ổn, ngay cả bình luận cũng cuồ/ng lo/ạn:
【Trời! Trong qu/an t/ài có người?!】
【Trên kia nằm mơ à? Qu/an t/ài này mấy trăm năm chưa mở, làm gì có người?】
【Ngọn nến kia quá dị luôn! Thế mà vẫn không rơi?】
【Không lẽ thật? Lời người xưa quả không thể không tin!】
Cỗ qu/an t/ài rung lắc ngày càng mạnh, như thể có thứ gì đó thực sự đang muốn phá cửa chui ra.
Đoàn làm phim vội hướng ống kính vào mặt Lưu Uyên, nhưng cô ta chỉ r/un r/ẩy lùi lại, không thốt nên lời.
Đạo diễn nhớ tới mấy ngọn nến tôi vừa thắp, vội quay sang:
"Cô Bạch còn biết cách gì không, mau nghĩ cách c/ứu mọi người đi!"
Tôi suy nghĩ một lát, lấy từ balo ra một túi zip, mở ra khiến mọi người đều bịt mũi.
"Cái thứ gì mà thối thế!"
Trong túi zip là mấy cục to bằng bàn tay, dính đầy lông lá và bốc mùi kinh khủng.
Tôi x/é lớp màng bọc thực phẩm, Lưu Uyên lập tức hét thất thanh.
Đó là mấy con chuột, chính x/á/c hơn là x/á/c chuột đã ch*t lâu ngày th/ối r/ữa.
Cô ta hét lên một tiếng rồi chạy trốn, mặt mày tái mét núp sau lưng đạo diễn:
"Cô bi/ến th/ái à! Mang theo mấy thứ này làm gì thế!"
Tôi chẳng thèm giải thích, móc một con kẹp vào hông balo, chọn con to nhất đặt lên nắp qu/an t/ài.
Ngay lập tức, tiếng rung động giảm hẳn.
"Qu/an t/ài rung là do thi sát ngửi thấy mùi người, mấy x/á/c thối này dùng để che mùi, khiến thứ trong m/ộ tưởng chỉ là chuột bò qua nên không tỉnh giấc."
Nghe tôi giải thích xong, mấy nhân viên b/án tín b/án nghi, nhưng thấy qu/an t/ài đã im ắng liền nhăn mặt lấy mỗi người một x/á/c, nhét vội vào túi.
Lưu Uyên bịt mũi, trợn mắt nhìn.
"Mấy con chuột này ch*t bao lâu rồi? Bắt chúng tôi mang x/á/c ch*t theo người à?!"
"Cô không muốn thì thôi, ai ép cô đâu."
Tôi lạnh lùng đáp trả, mặt cô ta tái mét, nhưng thấy mọi người đều nghe theo tôi liền càu nhàu:
"Chẳng lẽ tất cả là do cô sắp đặt?"
"Sao cô biết trước sẽ gặp chuyện mà còn mang theo mấy thứ này?"
5
Tôi bị chất vấn đến nghẹn lời, nhìn lượng người xem livestream lên tới mấy chục nghìn, không thể nào nói đây là kiến thức thông thường trong nghề đào m/ộ.
Bình luận giờ đây cũng sôi sục, sau phen hú vía nãy giờ đủ loại ý kiến:
【Không phải đoàn làm phim cố tình dàn dựng để câu view chứ?】
【Thi sát là cái gì? Nếu thật thì đã bị đem đi nghiên c/ứu khoa học rồi!】
【Chuột tội tình gì? Đây có phải ng/ược đ/ãi động vật không?】
Thấy tôi im lặng, đạo diễn cũng bắt đầu nghi ngờ, cúi người hỏi:
"Cô Bạch, không lẽ cô từng tới đây trước?"
"Muốn nổi tiếng thì đi chương trình khác, giở trò m/ê t/ín mị dân thế này để làm gì!"
Tôi chẳng thèm giải thích nữa, bước thẳng tới ném x/á/c chuột trên qu/an t/ài đi, lùi lại vài bước.
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 184
Bình luận
Bình luận Facebook