Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi nhanh như chớp rút điện thoại, chụp ngay tấm ảnh tên tóc vàng đang ôm ấp Giang Nhiêu thân mật.
Lập tức đăng lên nhóm lớp và tag giáo viên chủ nhiệm: [Cô ơi! Em tố cáo Giang Nhiêu yêu sớm! Sắp thi đại học rồi mà bạn ấy còn dẫn người ngoài vào trường, đe dọa an toàn của sĩ tử!]
Cả lớp: "..."
Hôm sau, trường ra thông báo cấm người ngoài vào khuôn viên. Mẹ Giang Nhiêu biết chuyện gi/ận đi/ên lên, cho rằng tôi h/ãm h/ại con bà ta, liền xông vào trường đòi công bằng cho con gái.
Tôi bị gọi lên văn phòng giáo viên chủ nhiệm. Giang Nhiêu đi cùng, cô ta khẽ sát vào tai tôi:
"Giang Lan, mày thích thể hiện lắm nhỉ? Để tao cho mày biết đắc tội với tao là hậu quả thế nào."
Tôi lạnh lùng liếc nhìn: "Tru di cửu tộc à? Vậy thì nhà mày cũng không thoát đâu."
Giang Nhiêu: "..."
Vừa tới cửa phòng đã nghe mẹ kế nói với giáo viên:
"Mấy bài kiểm tra gần đây Giang Lan đều kém, kỳ thi liên trường còn được 0 điểm. Tôi và bố nó đã bàn, giờ cháu cần tập trung học, đừng tham gia gì thi đấu nữa."
Bà ta khôn hơn con gái, biết điều quan trọng nhất với tôi là gì. Thành tích thi đấu ảnh hưởng tới suất tuyển thẳng của trường - thứ ai cũng tranh giành. Chỉ vài câu nói, họ muốn tước đoạt cơ hội tôi giành gi/ật bao lâu nay.
"Dù có đi thi cũng chẳng được điểm cao, lại ảnh hưởng học hành."
Tôi bước tới giải thích: "Thưa cô, hôm thi liên trường em bị ốm sốt, tô nhầm phiếu trả lời. Người mệt quá nên em không làm nổi phần tự luận."
Giang Nhiêu khịt mũi: "Thôi đi, đừng ngụy biện! Mấy bài kiểm tra gần đây mày còn thua điểm tao nữa là."
Tôi chợt nhớ ra điều gì. Trước nay Giang Nhiêu học kém cỏi, toàn nhờ tôi kèm cặp. Từng con điểm của cô ta tôi đều nắm rõ. Nhưng gần đây bỗng nhiên môn nào cô ta cũng tăng 30 điểm - đúng bằng số điểm tôi b/án ra.
Sau lần đầu b/án hết 6 con 0, tôi chỉ dám b/án từng 30-40 điểm, giữ kết quả quanh mức đỗ. Và đúng lúc đó, Giang Nhiêu tiến bộ thần tốc. Hóa ra... cô ta đang m/ua điểm của tôi!
Giang Nhiêu vênh mặt: "Thế nhé! Kỳ thi tới ai cao điểm hơn thì được đi thi đấu!"
Giáo viên chủ nhiệm ngăn lại: "Đừng đùa như thế!"
"Cô yên tâm đi!" Giang Nhiêu khoái trá, "Gần đây em học tiến bộ lắm, toàn tự hiểu bài khó. Cứ thế này thì nhất lớp cũng không khó!"
Nhất lớp? Tôi suýt bật cười. Sự tự tin thái quá của cô ta khiến tôi càng chắc chắn: Giang Nhiêu đang dùng chính điểm số tôi b/án ra.
"Sao? Không dám đọ à? Sợ thua phải không?"
Tôi lắc đầu: "Đánh cược thì phải lớn. Mỗi điểm chênh lệch - một cái cúi đầu dập đầu. Dám không?"
Giang Nhiêu gi/ật mình, hai chữ "cúi đầu" khiến cô ta nhớ lại ký ức k/inh h/oàng. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô ta nhen lên ngọn lửa đi/ên cuồ/ng hơn cả tôi.
Giang Nhiêu nheo mắt cười gằn: "Giang Lan, mày tự rước họa vào thân đấy. Thua đừng có chạy!"
"Tất nhiên." Tôi đáp lạnh. Trình độ cô ta tôi nắm rõ, ít nhất có thể hơn 50 điểm. Lần này, không chỉ tiền của cô ta. Tôi sẽ bắt cô ta quỳ xuống, dập đầu đủ 50 cái thật đ/au.
Suốt tháng sau, tôi học như đi/ên. Khát khao ki/ếm tiền ch/áy bỏng trở thành động lực lớn nhất. Nhưng nỗ lực của tôi trong mắt Giang Nhiêu chỉ là trò cười.
Giờ ra chơi, tôi tranh thủ giải đề ngay tại bàn. Giang Nhiêu đứng cạnh chế nhạo:
"Nỗ lực giả vờ thế để làm gì? Thi cử đâu có bằng tao? Người kém cỏi như mày có cố mấy cũng vô ích, càng cố càng thảm..."
Tôi làm lơ, tay viết càng nhanh hơn. Từ khi dọn ra ở riêng, việc học của tôi tiến bộ rõ rệt. Trước đây vừa phải tự học, vừa phải kèm Giang Nhiêu - tốn thời gian vô ích. Mỗi lần cô ta thi trượt lại đổ lỗi cho tôi dạy không tận tâm. Bố dượng và mẹ kế chỉ biết trách m/ắng tôi.
Có lần trước kỳ thi quan trọng, Giang Nhiêu cố tình bắt tôi giảng đi giảng lại bài tập dễ ợt. Dù tôi dùng cách nào cô ta cũng lắc đầu không hiểu. Sau này tôi phát hiện: Cô ta không phải không hiểu, mà là cố tình không chịu hiểu. Chỉ muốn hao mòn sức lực tôi, khiến tôi bực bội để thi cử thất bại. Cô ta chỉ muốn kéo tôi xuống vực.
Chắc cô ta không biết điểm mình m/ua chính là từ tôi. Chỉ đơn giản nghĩ mình là thiên tuyển chi tử, chỉ cần bỏ tiền là cư/ớp được thành quả của người khác.
Lớp trưởng bộ môn phát bài kiểm tra Vật lý. Giang Nhiêu nhìn điểm tôi liền cười ngặt nghẽo:
"Giang Lan, điểm thế này mà dám đọ với tao? Một môn đã thua 20 điểm, tổng thì chắc trăm điểm. Nếu cúi đầu đến tật nguyền thì đừng trách tao!"
Chương 9
Chương 8
Chương 14
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook