Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Đền thần
- Chương 10
Tôi chợt nhớ lại, trong lớp học tiểu học Thanh Sơn Thôn, có rất ít bé gái.
Nhìn lại th* th/ể treo ngược cạnh Trần Dương Chi:
- Ý cậu là, cậu không bị hại chỉ vì bọn chúng không gi*t con trai?
- Ừ. Lúc ở góc văn hóa trong lớp, tôi thấy tài liệu ghi chép về Thanh Sơn Thôn, trên đó viết...
Trần Dương Chi chưa kịp nói hết câu, cánh cửa đột nhiên bị đạp tung.
23
Kẻ xông vào là vợ Trần Tân Hỏa.
Bà ta tay cầm d/ao phay, ôm trong lòng một chiếc bát sứ:
- Đồng Đồng mất tích rồi, th/uốc cũng mất rồi, tôi phải tìm dược dẫn mới cho Đồng Đồng!
Gương mặt bà ta lạnh lùng như đang chuẩn bị gi*t gà.
- Bà ấy đã mất trí rồi. - Trần Dương Chi nói - Như bị thứ gì đó mê hoặc ấy.
- Giờ phải làm sao?
Tay chân tôi bị trói ch/ặt, tạm thời ngay cả sức đứng dậy cũng không có, hoàn toàn bất lực.
- Chỉ có thể... chờ ch*t! - Trần Dương Chi nhắm nghiền mắt, giọng cam chịu:
- Một người đàn bà đi/ên mất lý trí, mong bà ta tỉnh táo nghe cậu nói là điều không tưởng.
- Lần đầu vào cái phó bản quái q/uỷ này, biến thành trẻ con đã đành, sức lực còn bị hạn chế.
Tôi liếc nhìn xung quanh, cố tìm phương án thoát thân.
Chỉ thấy những bó củi chất đống, ngoài ra chẳng có gì khác.
Vợ Trần Tân Hỏa giơ d/ao tiến lại gần, tôi hoảng lo/ạn:
- Cái làng quái q/uỷ gì đây? Mông muội vô tri đã đành, còn coi mạng người như rơm rác!
Nhìn lưỡi d/ao sắc bén, tôi tưởng mình ch*t chắc.
Nhưng một chiếc kẹp củi chặn ngang lưỡi d/ao.
Tiếp theo là tiếng gầm gi/ận dữ của Lý Kỷ:
- Sao bà dám tự ý động thủ!
- Con bé này là tôi dẫn tới. Đã thỏa thuận trước, tôi không lấy mạng nhưng hai quả thận phải để lại cho tôi!
Vợ Trần Tân Hỏa dường như không nghe thấy.
Bà ta né kẹp củi, vẫn như đi/ên cuồ/ng giơ d/ao xông tới phía tôi.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đồng Đồng mất tích rồi, th/uốc cũng mất rồi, tôi phải tìm dược dẫn mới cho Đồng Đồng!"
- Con mụ già ch*t ti/ệt! Thận không tươi thì vô dụng, bà muốn nhà ta tuyệt tử tuyệt tôn sao? - Lý Kỷ hung hăng đẩy vợ Trần Tân Hỏa.
Bà ta loạng choạng ngã xuống đất, d/ao và bát sứ rơi loảng xoảng.
Chống tay mãi không dậy nổi, vẫn lặp đi lặp lại câu ấy.
Trần Tân Hỏa nghe tiếng động, vội vã chạy tới nhà củi.
Thấy vợ bị Lý Kỷ b/ắt n/ạt, hắn lập tức vung d/ao củi còn dính m/áu ch/ém tới.
Lý Kỷ tránh không kịp, vai lập tức ướt đẫm m/áu.
Trần Tân Hỏa chạy tới đỡ vợ dậy, phát hiện bà ta đã không thể đứng lên nổi.
Có lẽ xươ/ng chân đã g/ãy.
Lý Kỷ đ/au đến nghiến răng ken két:
- Hừ... Trần Tân Hỏa, ngươi phản bội! Nếu không phải ta che giấu cho, việc của ngươi đã bại lộ từ lâu!
Trần Tân Hỏa giơ d/ao chỉ thẳng, gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn:
- Lý Viên, ngươi có tư cách gì trách ta? Miệng nói giúp đỡ, kỳ thực chỉ vì con trai ngươi.
- Thận con trai ngươi có vấn đề, ngươi muốn có thận tươi, lại không dám tự tay sát nhân, nên xúi vợ ta gi*t hộ!
- Trước đây chính ngươi nói với bả, bệ/nh của Đồng Đồng cần ăn mỗi ngày một quả tim trẻ con, liên tục chín ngày sẽ khỏi!
Lý Kỷ nhe răng cười q/uỷ dị, gương mặt vì đ/au đớn mà méo mó:
- Lão Trần, ta đúng là đã gợi ý cho vợ ngươi, nhưng không có sự giúp sức của ngươi, với cái thân già nua đó làm sao thành công?
- Ngươi cũng chỉ là miệng nam mô bụng bồ d/ao găm, hai đứa trẻ đêm trước, cùng mấy đứa trước đó, không phải do chính tay ngươi mổ lấy tim nguyên vẹn sao?
Trần Tân Hỏa đột nhiên c/âm họng.
Hắn chỉ biết r/un r/ẩy lau vết m/áu trên d/ao, như thể có thể xóa sạch chứng cứ gi*t người.
24
Bọn họ không những nội bộ lục đục, còn vạch trần tội á/c của nhau.
Tôi nghe mà sởn gai ốc, quá kinh khủng!
- Lão Trần, tất cả đều ngồi chung thuyền, cần gì vội vàng qua cầu rút ván? - Lý Kỷ tay bịt vết thương chảy m/áu, trừng mắt thuyết phục.
- Ta biết, vừa rồi ngươi lại đi móc một quả tim, đáng tiếc vô dụng! Bài th/uốc dân gian này chỉ cần gián đoạn một ngày, phải bắt đầu lại từ đầu!
Trần Tân Hỏa nghiến răng trừng mắt Lý Kỷ, tay siết ch/ặt chuôi d/ao đến mức trắng bệch.
Lý Kỷ không chút sợ hãi, chỉ tay về phía người đang giãy giụa dưới đất:
- Ngươi xem, vợ ngươi vừa nghe cần uống th/uốc liên tục 9 ngày nữa, lập tức đi/ên mất rồi!
- Lý Viên, đồ khốn! Chính ngươi đã h/ủy ho/ại chúng ta. - Trần Tân Hỏa hít sâu kìm nén cơn gi/ận, lâu sau mới thốt ra câu này.
Lý Kỷ giả vờ ngạc nhiên:
- Lão Trần, sao ngươi có thể nói vậy? Gi*t một cũng là gi*t, gi*t mười cũng là gi*t!
- Ngươi còn nhớ không, bốn mươi năm trước, đêm mưa đó...
Gương mặt hắn gần như đi/ên lo/ạn, mắt đỏ ngầu, từ từ liếm m/áu trên ngón tay:
- Ngươi phá tường nhà mình, vô tình đ/ập trúng con trai Trần đại nương, sau đó giấu x/á/c trong miếu thần.
- Nhưng ngươi không biết rằng, lúc đó hắn chưa ch*t...
- Ngươi quá h/oảng s/ợ, tưởng hắn đã ch*t, nên ch/ôn sống hắn trong miếu.
- Vì vậy, hắn bị ch/ôn sống đến ch*t!
Lý Kỷ nói đến đây, phát ra mấy tiếng cười đi/ên cuồ/ng.
- Ngươi... rốt cuộc là ai? - Trần Tân Hỏa kinh hãi - Sao ngươi biết chuyện này?
- Ta? - Lý Kỷ ngừng cười, gằn từng tiếng:
- Tên thật của ta là Trần Hiểu Thần, cha ta là Trần Lãm, lang y nổi tiếng khắp vùng.
- Ngươi... là đứa con trai lớn mất tích của hắn? - Đồng tử Trần Tân Hỏa đột nhiên giãn ra.
Tôi cũng chấn động: - Chẳng lẽ "Tiểu Trần" mà Trần đại nương nhắc đến chính là Hiểu Thần!
Trần Dương Chi gật đầu: - Chúng ta bị dẫn lối sai, tưởng Tiểu Trần là Trần Tân Hỏa.
- Bốn mươi năm trước, ta mới mười tuổi.
- Lúc đó bị mẹ kế đuổi khỏi nhà không nơi nương tựa, ta trốn dưới bàn thờ trong miếu.
Ánh mắt Lý Kỷ tối sầm, như chìm vào hồi ức:
- Lão Trần, tội á/c của ngươi ta nhìn thấy rõ mồn một, ngươi quỳ trước miếu thần lẩm bẩm ăn năn.
Chương 10
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook