Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi bước vào phòng Trang Nghiên, vớ lấy túi gia vị lẩu, sang phòng Tạ Thanh Thanh lấy bếp gas mini, rồi từ bếp xách theo nguyên liệu chuẩn bị nấu một nồi lẩu nghi ngút khói cho mình.
Đặt bếp gas xuống sàn, bật lửa. Một lần, hai lần, ba lần... chẳng chịu bắt lửa.
Đúng lúc ấy, tiếng ho đàn ông lại vọng từ phòng bên.
Cái gì... đêm nay sao có thể còn người ở đây chứ...
Đang lúc tôi còn phân vân về các khả năng khác, cạch một tiếng, nút khóa cửa bật lên. Cánh cửa từ từ mở ra trong âm thanch cót két kéo dài.
Một luồng hơi lạnh bò từ gót chân căng cứng lên tận cổ tôi.
Bản năng khiến tôi lùi hai bước, mắt đờ đẫn nhìn khe hở giữa cửa và sàn nhà. Một đôi bàn chân trắng bệch như ngâm nước từ từ di chuyển, ống quần jeans nhàu nát che mắt cá. Ngước lên, một chàng trai mặc áo sơ mi màu mực tiến về phía tôi, từng cơn ho rũ rượi.
"Cậu..." Tôi nghi ngờ mình đã chẳng thốt nên lời.
Anh ta đi chân đất, cúi đầu, mắt dán xuống chỗ tôi đứng, từng bước từng bước tiến lại gần. Những tiếng ho nhẹ phả theo mùi khói quen thuộc. Giọng nói, mùi hương - y hệt vô số đêm trước đó. Tôi không dám khẳng định phỏng đoán của mình, càng không dám nghĩ tới tình huống x/ấu hơn.
"Anh là bạn trai cô ấy?" Tôi chỉ về phòng Tạ Thanh Thanh.
Anh ta gật đầu, tiếp tục bước tới.
"Cô ấy đi rồi." Tôi cố ngăn bước chân anh bằng câu nói.
"Tôi biết." Giọng anh khàn đặc, thoảng mùi th/uốc lá nặng.
"Sao anh không đi?" Tôi gằn giọng chất vấn.
"Không muốn đi." Anh ta ngẩng lên, để lộ khuôn mặt trắng bệch.
"Cô ấy biết anh ở đây không?" Tôi hạ giọng dò hỏi.
"Không. Chúng tôi chia tay rồi. Tôi không tìm được cô ấy nên tới đây."
Lại là cảnh chia tay chặn liên lạc. Tôi ngập ngừng, định nói "Để tôi liên hệ giúp, tôi có Wechat cô ấy". Nhưng vừa mở miệng đã nhớ tới việc mình nói dối đã về quê ăn Tết, đành nuốt lời.
"Trong phòng đ/ốt lửa nguy hiểm lắm." Anh ta chỉ vào bếp gas dưới sàn.
"Ừ." Tôi cố dùng chân che lại, càng lộ rõ sự vụng về.
"Cậu đói lắm hả?" Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở chân tôi.
"Ừ."
"Cậu chỉ đang cô đơn thôi."
Nói nhảm gì thế - tôi định cãi lại, nhưng nghĩ tới việc bị bắt quả tang làm chuyện x/ấu, cơn gi/ận bất lực cứ thế tắt ngấm. "Thôi ăn tạm đồ ăn vặt vậy..." Anh ta quay đầu, chỉ vào túi đồ m/ua sắm đang mở toang trên sàn.
Trên gương mặt tái mét của anh ta có ba vết cào tươi roj rói - đúng là một cuộc chia tay thảm khốc. Tôi nhìn anh ta, ngồi xổm xuống, thò tay vào túi rút đại một gói đưa ra. "Ăn không?"
Anh ta lắc đầu ngỡ ngàng.
Tôi cúi nhìn - hóa ra là băng vệ sinh. Cả người tôi như lùn đi một nửa, vội giấu lại.
"Anh không cô đơn à?" Tôi liếc về phòng Tạ Thanh Thanh, bắt chước giọng điệu của Châu Ngư trong nhóm chat. Đáng lẽ để giảm bớt ngượng ngùng, ai ngờ càng thêm ngượng.
"Ở đây tôi không thấy cô đơn." Giọng anh ta thành thực đến buồn cười.
Vừa định tiếp tục trêu chọc, nhưng nụ cười thân thiện của anh khiến th/ần ki/nh căng như dây đàn của tôi chùng hẳn xuống. Anh ta bước tới, ngồi xổm, ôm bếp gas dưới chân tôi rồi lùi ra ngoài. Trước khi đi còn đóng ch/ặt cửa giúp tôi.
Đêm giao thừa này, tôi không một mình. Nhưng người ở lại cùng tôi lại là kẻ lạ mặt. Lại còn là đàn ông. Nỗi sợ lẫn sự tò mò khiến tôi thao thức cả đêm.
8.
Sáng hôm sau, tin tức về dị/ch bệ/nh tràn ngập mạng. Khu dân cư dán đầy thông báo gi/ật gân.
Cổng chính giăng biểu ngữ: "Cấm mọi người ra vào tùy tiện". Nghĩa là tôi sẽ phải sống chung với anh ta trong bao lâu nữa.
Tôi trốn trong phòng, không dám ra ngoài, ngay cả khi đi vệ sinh cũng rón rén sợ anh ta nghe thấy tiếng. Nhưng ngoài mùi th/uốc lá và tiếng ho thỉnh thoảng vọng tới, anh ta chẳng bao giờ lộ diện. Như cố tình tránh tiếp xúc với tôi.
Điều đó khiến tôi dần bớt cảnh giác. Nhưng lúc này, thức ăn mới là vấn đề sống còn.
Đồ ăn trong phòng đã hết sạch. Tôi nhấc góc túi mì gói, ngửa cổ đổ nốt chút vụn cuối cùng vào miệng, nghẹn đến sặc sụa.
Cót két - cửa phòng mở.
"Cậu đói rồi nhỉ."
Tôi nhìn anh chàng lại xông vào chân đất không gõ cửa, hơi khó chịu, không đáp.
"Phòng khác có đồ ăn." Anh ta giơ tay chỉ phòng đối diện.
"Tôi có phải tr/ộm đâu mà đi ăn cắp đồ người khác..." Vừa dứt lời, bụng tôi đã réo òng ọc.
Anh ta quay người mở cửa phòng khác, lấy ra hai túi bánh mì Pháp và hộp sữa thường, bước lại gần.
Bình luận
Bình luận Facebook