Nhét bố vào tủ lạnh

Nhét bố vào tủ lạnh

Chương 7

31/12/2025 09:45

Tiếng t/át đ/á/nh bôm bốp vang lên hai nhịp.

- Nghe cưng đấy, gặp nhau ở cổng nhà tang lễ, không đến là không xong. - Kẻ mặc áo hoodie cố ý nói to cho tôi nghe, giọng điệu khiến người ta rợn tóc gáy.

Cuộc gọi kết thúc, tôi phân vân không biết có nên đến nhà tang lễ hay không.

Nhưng nếu ở lại đây tổ chức tang lễ ba ngày, gây ra nhiều động tĩnh thì càng dễ bị nhân viên kiểm tra lương hưu nghi ngờ, nguy cơ lộ bí mật càng cao.

Trong lúc bối rối, mặt trăng đã lặng lẽ nhô lên từ lúc nào. Tôi nhìn ánh trăng bạc như nước, hy vọng nó sẽ phù hộ cho tôi, càng mong nó có thể rửa sạch tội lỗi bất đắc dĩ này.

11

Bố ơi, con biết bố đang rất lạnh, đêm nay nhiệt độ cũng xuống thấp. Nhưng chẳng mấy chốc bố sẽ được ấm áp thôi.

Nhà tang lễ sắp đến rồi.

Con đã liên hệ trước với họ, xe của họ sẽ đón bố giữa đường. Con sẽ chuyển giao bố cho họ.

Như vậy, kẻ th/ù của hai chị em chúng ta sẽ không thể phát hiện ra.

Con đang trốn ở góc khuất trong xe, nhìn cơ thể bố ngày càng lạnh cứng. Mấy ngày nay lòng con day dứt khôn ng/uôi, con không nên để bố chịu khổ thế này.

Nhưng sắp kết thúc rồi.

Khi lò hỏa táng nhà tang lễ bùng ch/áy, cả nhà ta, đặc biệt là con, sẽ được an toàn.

Thật tiếc, chúng con chỉ nhận thêm được 16.000 từ lương hưu của bố, mà lại chuốc lấy bao rắc rối.

May mắn là sau khi xong việc, chúng con vẫn có thể dùng giấy tờ của bố để nhận tiền mai táng.

Cảm ơn bố, kiếp này làm cha con, coi như bố trả n/ợ kiếp trước, để con nhận thêm chút ân huệ từ bố.

Xe tải của nhà tang lễ đã đến cổng, quả nhiên tôi thấy hai người họ dắt chị gái đứng đó, vừa hút th/uốc vừa liếc mắt nhìn vào cửa kính xe dán phim cách quang.

Tôi nấp dưới ghế ngồi, bất động như x/á/c ch*t. Nhưng điện thoại bất ngờ reo lên, số máy của chị.

Gã áo hoodie gõ cửa kính xe, chiếu đèn pin điện thoại vào tôi, cười ha hả:

- Quả nhiên mày ở trong này!

- Tao đợi đến giờ này mà vẫn chưa thấy đâu, sốt sắng th/iêu x/á/c thế, không sợ tao báo cảnh sát à? - Gã mặc vest lên tiếng.

- Mấy người làm cái quái gì thế? Cút ngay không tôi gọi bảo vệ đấy! - Tài xế thò đầu ra quát - Đến gần người ch*t, xui xẻo lắm đấy! Má nó!

Khi thanh chắn đường được nhấc lên, xe vút một cái lao vào trong.

Tôi biết điều này không có nghĩa là mình đã an toàn.

12

Mười lăm phút sau, tôi ra cổng đàm phán với họ.

- Trên đầu có camera. - Đến giờ phút này tôi vẫn cảnh giác với tất cả - Ra khu rừng nhỏ bên kia nói chuyện được không?

- Được cái c/on m/ẹ mày! - Gã mặc vest túm cổ áo lôi tôi vào rừng cây.

Nhà tang lễ vốn nằm ở ngoại ô, xung quanh hoang vắng, trong rừng cây nhỏ càng thêm tĩnh mịch ch*t chóc.

Ở đây, dù họ đ/á/nh tôi thảm thiết thế nào, chỉ có tiếng xe vun vút ngoài đường đáp trả.

- Hai chị em mày hôm nay cấu kết với nhau l/ừa đ/ảo đại ca bọn tao. Giỏi lắm đấy.

Chị gái kéo tôi về phía mình, như thuở nhỏ thường bảo vệ tôi trong ngõ hẻm gần trường.

- Sổ sách đâu? Mau đưa ra đây! - Gã áo hoodie gi/ật tóc chị, đồng thời đ/ấm mạnh khiến tôi ngã sóng soài.

- Mất rồi, em đã nói là em cũng không tìm thấy. - Chị chớp đôi mắt khô cạn nước mắt, gắng gượng nói.

- Nói nhảm! - Mày không biết thì tao hỏi thằng em mày vậy. - Nói rồi gã mặc vest đ/á mạnh vào bụng tôi, mũi giày nhọn hoắt đ/âm vào ruột gan khiến tôi muốn ói ra cả mật.

Thật không nên tránh camera, tôi hối h/ận vô cùng.

- Chúng tôi thật sự không biết, tha cho chúng tôi đi. - Tôi nằm sấp dưới đất, tay trái bám vào chân gã vest c/ầu x/in, tay phải lén nhặt hòn đ/á to bằng nắm đ/ấm.

Tôi bất ngờ đứng phắt dậy, vung hòn đ/á định ném vào họ để phản kháng.

- Mày dám động thủ tao báo cảnh sát ngay! - Gã áo hoodie giơ điện thoại lên - Chuyện mạo nhận lương hưu với th/iêu x/á/c bố mày, không lên báo thì phí quá.

Tôi đành buông tay xuống.

Những cái t/át của gã áo hoodie đ/ập vào mặt tôi.

Một, hai, ba... mỗi tiếng vang như sấm rền, tai tôi ù đi.

- Không giao nộp thì đừng trách. - Gã áo hoodie dọa chị gái.

Khóe miệng tôi rỉ m/áu, ánh mắt dán vào chị, răng đ/á/nh lập cập.

Chị lắc đầu:

- Cuốn sổ đó thật sự mất rồi, em không lừa anh.

Lời chị nói với tôi. Tôi ngước nhìn vầng trăng trên cao, vẫn lạnh lẽo như lúc chập tối, không biết đêm nay sẽ sống sót thế nào.

Gã mặc vest nắm ch/ặt tóc chị như túi trái cây, mỗi lần gi/ật mạnh khiến da đầu chị như bị l/ột, rên lên đ/au đớn.

- Má nó, nếu thật sự làm mất thì mạng mày không giữ được, bọn tao cũng tiêu đời! - Gã áo hoodie quát.

- Em thật sự không giấu giếm, cũng không phải vì giữ mạng mà chép tay. Vì bản gốc mất rồi, từ hồi ở Bắc Kinh đã mất. Em sợ nên chụp lại bằng điện thoại cũ, làm một bản sao. Em dắt con trai chạy trốn cũng vì chuyện này.

Lời chị vừa dứt, gã áo hoodie như đi/ên đ/ấm mạnh một quả. M/áu chảy từ khóe miệng chị.

- Mày lừa tao đúng không? Nói thật đi, mày giấu sổ sách ở đâu? - Gã áo hoodie trừng mắt nhìn chị, nỗi kh/iếp s/ợ vô hình phủ lên gương mặt.

Chị nhổ bãi m/áu xuống đất:

- Gi*t em đi, để thằng em em đi. Đừng đụng đến chuyện lương hưu nữa. Chúng ta coi như hòa, được không? - Giọng chị đầy tuyệt vọng.

Gã mặc vest còn đi/ên cuồ/ng hơn, đ/á mạnh vào người chị như muốn kết liễu.

- Đủ rồi, ngưng tay đi! - Tôi không chịu nổi nữa, thà chịu đ/au thay chị - Em biết cuốn sổ đó ở đâu.

Họ ngừng tay, nhìn tôi chờ đợi sự thật.

- Nói đi. - Thấy tôi im lặng, gã áo hoodie sốt ruột.

- Trên người bố em. Người hiện giờ đã nằm trong nhà x/á/c. Nên các anh không được báo cảnh sát.

Chị nhìn tôi như chứng kiến lời nói dối xa lạ.

- Bọn tao không báo, không báo đâu! Mày đi lấy sổ ra, mọi chuyện sẽ không truy c/ứu nữa. - Gã áo hoodi hứa.

- Phụt! Đồ đểu giả, ai tin chúng mày! - Chị gái xen vào.

Tôi dùng bàn tay đầy bụi bặm lau vệt m/áu trên mặt, ngẩng đầu đồng ý với họ.

Chị gái bị giữ làm con tin, ba người họ cùng đứng đối diện nhà tang lễ chờ tôi.

13

Tôi bước vào nhà tang lễ, ngoảnh lại nhìn chị, đôi mắt cô ấy long lanh nước mắt, dường như hiểu được ý định của tôi.

Tôi thật sự đến nhà x/á/c, dưới sự giám sát của nhân viên trực, nhìn cha lần cuối rồi đẩy th* th/ể vào ngăn chứa.

Trên người cha đương nhiên không có sổ sách, tôi hiểu rõ hơn ai hết.

Lời nói dối này chỉ để tôi có thời gian báo cảnh sát, để cảnh sát bắt giữ tôi, chị và hai tên kia.

Tất cả chúng tôi đều là tội phạm, trên phương diện này ai tốt hơn ai?

Sau này chị kể lại, sổ sách bị mất khi giặt đồ ở Bắc Kinh, thằng em nghịch ngợm ném lung tung vào máy giặt đang chạy khiến cuốn sổ cùng chiếc túi đựng bị giặt nát. Cả triệu tài khoản đen tan thành bọt nước, chị hoảng lo/ạn nên mới bỏ trốn.

Thôi thì coi như nghiệp báo, n/ợ đời sớm muộn gì cũng phải trả.

- Alo 113 à? Tôi muốn báo cảnh sát, tôi đã phạm tội. Tôi tham lam, cũng quá thiếu tiền. Nên mới phạm sai lầm. - Đó là câu đầu tiên tôi nói khi điện thoại thông suốt.

Cúp máy, tôi chợt nhớ hồi nhỏ cha dẫn hai chị em đi siêu thị.

Lúc ấy ở khu đồ điện, tôi và chị chơi trốn tìm, tôi chui vào tủ lạnh đóng ch/ặt cửa cười khúc khích.

Chị giúp tôi che giấu, nói tôi biến mất khiến cha cuống cuồ/ng tìm khắp siêu thị.

Sau khi bị phát hiện, cha đ/á/nh cho tôi một trận, rồi m/ua luôn chiếc tủ lạnh đó về nhà.

Lúc ấy cha nói: "Cái tủ lạnh này to thế, sau này chứa được nhiều thứ lắm".

Giờ nghĩ lại, đúng là ẩn dụ của cuộc đời.

- Hết -

Lạc Hạo Hạo

Danh sách chương

3 chương
31/12/2025 09:45
0
31/12/2025 09:44
0
31/12/2025 09:42
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu