Bộ Xương Son Phấn: Côn Trùng Phù Du

Bộ Xương Son Phấn: Côn Trùng Phù Du

Chương 7

31/12/2025 09:54

Lúc này, tôi mới biết rằng, hóa ra cha tôi cùng những lưu dân kia, thậm chí cả dân làng đều quen biết nhau.

Họ tồn tại giữa thời lo/ạn lạc bằng cách bắt tr/ộm con cái nhà người, b/án làm thái nhân.

Mẹ tôi như Bồ T/át hiện thân, lén thả những đứa trẻ ấy, vô tình chặn mất con đường ki/ếm ăn của bọn họ.

Thế nên cha tôi mới tính kế h/ãm h/ại mẹ, thuê người làm nh/ục tiết trinh của bà!

Chỉ là người ch*t n/ợ tiêu, chuyện năm xưa đúng sai thế nào, tôi đây khó lòng phán xét.

Đành lập ngoài thành một tấm bia vạn nhân, khắc tên những kẻ mất tích bao năm qua.

Tôi nghĩ, nếu họ được hương khói phụng thờ ngày ngày, oán khí hẳn sẽ tiêu tan phần nào.

Bằng không, không chừng một ngày nào đó, lại mọc lên tòa Vạn Xuân Lâu ăn thịt người!

Tôi từng tìm hiểu lai lịch mẹ mình, nhưng bà như hiện ra từ hư không.

Mãi đến hôm đi ngang Trường Bạch Sơn, ngủ quên trong miếu Sơn Thần, tôi mới chiêm bao thấy ngài.

Sơn Thần trong mộng bảo rằng, mẹ tôi vốn là tiên xà tu luyện nơi đây.

Thuở cha tôi trẻ trung, từng c/ứu bà khỏi mỏi đại bàng.

Để báo ân, mẹ tôi từ bỏ đạo hạnh, hóa thành người thường, kết duyên cùng cha.

Thực ra nếu cha tôi một đời không khởi tà niệm, động tiên đầy châu báu kia đủ nuôi sống hắn cả kiếp.

Ấy vậy mà hắn vì chút của cải phù phiếm, tà/n nh/ẫn gi*t vợ, tự c/ắt đ/ứt nhân duyên với bảo tàng.

Ngay cả Vạn Xuân Tự kia cũng là oán niệm của mẹ tôi hóa thành.

Những đứa trẻ bị hại năm ấy, đầu th/ai thành rắn đ/ộc, trở thành bọn yến anh trong lầu Vạn Xuân, báo thúc cả làng.

Còn tôi bây giờ, nhờ sống ngay thẳng, nên được Sơn Thần - người nhận ủy thác của mẹ, trao lại toàn bộ châu báu.

Theo chỉ dẫn của ngài, tôi tìm thấy một tòa tiên phủ, bên trong châu ngọc chất đầy.

Trong đó đắt giá nhất phải kể đến viên ngọc trai to bằng đầu người.

Ngọc trai cỡ ấy không thể gọi là ngọc nữa, dân gian đồn rằng ngọc lớn hơn bàn tay đã thành yêu đan.

Ngay cả kho báu của hoàng đế hiện tại cũng không có nổi một viên!

Nhưng nhờ bài học từ cha, tôi hiểu của cải chưa hẳn là phúc.

Nên khi nạn đói tiếp theo xảy ra, tôi b/án hết châu báu cho Thịnh Bảo Hiên.

Toàn bộ tiền thu được đem c/ứu tế thiên hạ, may mắn thay, quận huyện tôi cai quản không còn ai ch*t đói.

Ngoài chợ, thái nhân cũng biến mất.

Đến tuổi xưa nay hiếm, lúc hấp hối, tôi chợt thấy một bạch xà.

Nó cất tiếng người: 'Con trai, kiếp này tu hành viên mãn rồi, theo mẹ về động phủ Trường Bạch Sơn tiếp tục tu luyện đi!'

Hôm sau, phủ đệ treo đầy lụa trắng.

Sử huyện chép: 'Lão gia Vu nhân từ bố thí, ban phúc cho dân, hưởng thọ 97 tuổi!'

Ngoại truyện

Ba mươi năm sau khi lão gia Vu qu/a đ/ời, viên yêu đan Thịnh Bảo Hiên thu m/ua năm xưa bị đ/á/nh cắp.

Khi tin đồn về yêu đan vang lên lần nữa, nó đã xuất hiện nơi bờ biển Nam Hải.

Biết bao giang hồ lục lọi tìm ki/ếm, đều một đi không trở lại.

Dần dà, thiên hạ xem bờ Nam Hải là chốn cấm kỵ.

Chẳng ai dám mò mẫm tìm yêu đan nữa.

Mười năm sau, bất ngờ một hiệp khách trở về từ Nam Hải.

Mọi người hỏi han chuyện yêu đan, vị hiệp khách rùng mình kể: 'Bờ biển Nam Hải... có một trận tuyết hồng rơi!'

Toàn văn hết.

Danh sách chương

3 chương
31/12/2025 09:54
0
31/12/2025 09:52
0
31/12/2025 09:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu