Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tiên Sò
- Chương 9
Tri kỷ thân thiết của tôi, Tiểu Chi đã hoàn toàn không thể trở về.
Tôi tuyệt vọng tột cùng, lê bước về phía nhà mình.
Trưởng thôn chặn lại, mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ: "Có phải ngươi đã không hầu hạ ngọc nữ cho tử tế, cho nàng ăn mỡ lợn quá ít không?!"
Tôi đẩy mạnh ông ta ra, tiếp tục bước đi.
Bước từng bước, tôi bỗng bật cười phá lên.
Ngọc Phúc vỡ tan - điều này nằm trong dự liệu của tôi.
Bởi nội dung thật sự trong tộc chí ghi rõ: "Ngọc nữ phục sinh, chính là m/a đ/ộc giáng trần, cần phải th/iêu hủy!"
Sau khi hồi sinh Tiểu Chi, tôi sợ nàng sẽ bị dân làng th/iêu sống.
Nên tôi đã sửa tộc chí thành: "Ngọc nữ phục sinh, chính là điềm lành trời ban, phải tôn kính ngưỡng vọng!"
29.
Người bạn thân nhất của tôi, Tiểu Chi, sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Người đã ch*t sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng người đang sống, tôi phải trân trọng.
Tôi dẫn chị gái đến thăm mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ biết không, ngọc phúc do ngọc nữ Tiểu Chi tạo ra to và sáng lắm, chỉ tiếc... chẳng bao lâu sau liền vỡ tan."
Tôi thở dài, nói với bà mẹ trong vại: "Năm sau nếu mẹ tạo ngọc phúc, liệu có vỡ không?"
"Nếu ngọc của mẹ vỡ, làng ta sẽ thành ba năm liền không có ngọc phúc, cả làng có diệt vo/ng không?"
Tôi chất vấn dồn dập.
Nhưng mẹ tôi không đáp lời.
Tôi chợt nhớ, bà đã bị tôi c/ắt lưỡi, không thể phát ra âm thanh.
Kỳ lạ thay, tôi cũng bị c/ắt lưỡi, sao vẫn nói được?
À...
Tôi đột nhiên hiểu ra, tay tôi c/ắt sâu hơn - c/ắt sát tận gốc.
"Mẹ, nãy mẹ có nghe thấy con nói không?"
Tôi cúi xuống nhìn chiếc vại đen.
Mẹ tôi nằm bất động trong đó.
Bà dường như đã ch*t.
Khắp người chi chít những lỗ m/áu.
Tôi mới nhận ra.
Sau khi bỏ mẹ vào vại, tôi quên mất việc cho thịt lợn thối vào cho đám lươn vàng.
Chúng đã đói đến mức đi/ên cuồ/ng.
"Mẹ ơi, xin lỗi, kiếp này con quên cho mẹ thức ăn."
Tôi chắp tay, cúi đầu thật sâu: "Kiếp sau, con nhất định sẽ chú ý."
30.
Lỗ hổng trên người mẹ quá nhiều, tôi không thể khâu hết, đành để bà như vậy.
Mọi năm vào đêm Giao thừa, làng nhất định loan tin nhà nào tạo được ngọc lớn.
Nhưng năm nay thật kỳ lạ.
Làng xóm vắng lặng.
Tôi nhìn sang nhà bác Vương hàng xóm.
Trong nhà không một bóng người.
Những hộ khác cũng vắng tanh.
Lúc làm lễ thu ngọc, dân làng đều ra hồ.
Lẽ nào họ vẫn chưa về?
Tôi quay lại bờ hồ nơi ngọc nữ Tiểu Chi ch*t.
Tất cả dân làng đều ở đây.
Họ như lên cơn đi/ên lo/ạn, gào thét thất thanh: "Mỡ lợn! Tao muốn ăn mỡ lợn!"
Mỡ lợn?
Đúng là thứ khiến ai cũng thèm khát.
Chỉ tiếc, mỡ lợn trong làng đã bị Tiểu Chi, tôi, chị gái và mẹ tôi ăn gần hết.
...
Nửa tháng sau.
Tôi dẫn chị gái trở lại bờ hồ.
Mặt hồ ngập x/á/c ch*t.
Toàn là hàng xóm cũ của tôi.
Trên mặt, thân thể, da thịt họ chi chít những lỗ hổng li ti.
Bầy giun trong suốt bò lúc nhúc.
"Sao tất cả đều ch*t?!"
Tôi sửng sốt: "Hay là... không ăn mỡ lợn thì các ngươi sẽ ch*t?!"
Có lẽ giọng tôi quá to, lũ giun trong suốt bỗng tụ lại thành khối cầu trắng lớn.
Khối cầu trắng muốt, trong suốt đến phát sáng.
Trông... giống hệt ngọc phúc.
31.
Tôi chợt hiểu ra tất cả.
Thứ dân làng tôn thờ gọi là ngọc phúc, thực chất là trứng ký sinh.
Lươn vàng mang ký sinh trùng, xâm nhập cơ thể người và đẻ trứng.
Trứng nở thành giun.
Giống như loài giun ký sinh trong bụng bọ ngựa, chúng điều khiển vật chủ tìm đến nước.
Việc con người thèm ăn chất nhầy từ da lươn và mỡ lợn trộn bột ngọc trai, cũng giống như bọ ngựa bị giun điều khiển.
Khi gặp nguy hiểm, lũ giun sẽ co cụm tạo thành khối cầu, trông y hạt ngọc trai.
Theo tục lệ, sau khi thu hoạch ngọc phúc đêm Giao thừa, dân làng sẽ đưa về thờ trong tộc miếu.
Nhiệt độ trong miếu khiến lũ giun ngủ đông, nên trông vẫn như bình thường.
Ngọc phúc trong người Tiểu Chi vỡ tan vì nhiệt độ hồ nước quá lạnh so với tộc miếu.
Trứng giun văng vào miệng dân làng.
Thế là cả làng diệt vo/ng.
32.
Không còn một giọt mỡ lợn trong làng.
Đói khát cùng cực, lũ giun trong người chị gái phá thân xuyên ra ngoài.
Chị cũng trở thành bộ da bọc không nguyên vẹn.
Cả làng Châu Mẫu diệt vo/ng.
Chỉ riêng tôi vẫn sống.
Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi từng bị lươn vàng hãm hiếp, cũng ăn mỡ lợn trộn bột ngọc trai nuôi giun.
Sao tôi vẫn sống?
Tôi không hiểu.
Nhưng tôi luôn tôn kính và khát khao sự sống.
Tôi quyết định rời làng Châu Mẫu băng giá này.
Đi mãi, vượt bao núi đèo, tôi đến một ngôi làng mới.
Nơi này có vẻ nhộn nhịp hơn làng tôi.
Tường nhà xây gạch ngói, không phải tranh tre đất bùn.
Dân làng nhìn tôi chằm chằm.
Họ hỏi tôi từ đâu đến, đi một mình sao?
Tôi đáp: "Từ làng Châu Mẫu, chỉ một mình."
Tôi hỏi lại: "Đây là làng gì?"
Họ nói: "Làng Độc Thân, đàn bà hiếm lắm, thường một người hầu hạ cả chục đàn ông."
Rồi họ xoa tay, nở nụ cười d/âm đãng: "Muốn ở lại không?"
Tôi không muốn.
Nhưng họ vung gậy đ/á/nh gục tôi.
Tỉnh dậy, tôi ngửi thấy mùi mỡ lợn phi thơm phức.
Những người đàn ông đang ăn mừng: "Có con mụ làng khác đến, c/ụt chân, c/ắt lưỡi, nói ngọng líu ngọng lô."
"Nhưng cũng tạm được, mặt mũi khá ưa nhìn, có thể cải thiện gene cho đàn ông làng ta, phải ăn uống no say mới được!"
Tôi hít sâu, mùi mỡ lợn càng lúc càng nồng.
Tôi bước về phía chảo mỡ như bị m/a đưa lối.
Tách... tách...
Nước dãi tôi nhỏ xuống chảo mỡ.
"Ch*t ti/ệt!"
Có kẻ reo lên: "Con mụ này là tiên nữ! Nó khạc ra ngọc trai!"
Tôi chăm chú nhìn.
Thứ vừa rơi từ miệng tôi không phải nước dãi.
Mà là viên ngọc trắng muốt.
Nhưng nó... thật sự là ngọc trai sao?
- Hết -
Chương 9
Chương 12
Chương 5
Chương 12
Chương 12
Chương 6
Chương 9
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook