Cam Oán

Cam Oán

Chương 5

31/12/2025 10:01

Hải, từ hôm nay cháu không được rời khỏi ông nửa bước!"

10

Đêm hôm đó, tôi và anh họ đều ngủ trong phòng ông Hai.

Ông Hai chống ki/ếm gỗ, ngồi canh suốt đêm ngoài cửa.

May mắn thay, đêm ấy yên ổn vô sự.

Khi gà gáy sáng, cả tôi và anh họ đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ông Hai ơi, ông ngủ một lát đi, thức cả đêm mệt lắm rồi."

Ông Hai thở dài: "Cháu ngoan, ông Hai bất tài, mấy ngày nay để các cháu chịu khổ."

Nói rồi, ông nhìn xuống chiếc quần của tôi. Tôi theo ánh mắt ông liếc xuống.

Chỗ mông quần lộ ra miếng vá mẹ tôi khâu cho.

Mặt tôi đỏ bừng trong chớp mắt.

Trong làng ai cũng nghèo, mấy ai mặc nổi quần áo mới.

Hầu hết đều mặc đồ chắp vá chồng chất.

Dĩ nhiên, nhà anh họ nuôi mấy chục con lợn thì khác.

"Hải, không thấy quần áo thằng Bình rá/ch hết rồi sao? Mau lấy bộ đồ của mày cho nó thay đi."

Nghe ông Hai bảo, mặt anh họ lộ vẻ khó chịu.

"Ông ơi, nhà cháu cũng không..."

"Im đi!"

Ông Hai c/ắt ngang: "Bảo lấy thì lấy, anh em với nhau phân biệt làm gì."

Anh họ quay mặt đi, khẽ càu nhàu trong miệng.

Chẳng mấy chốc, anh mang tới bộ áo gấm lụa, miễn cưỡng đưa cho tôi.

Tôi chưa từng mặc đồ đẹp thế, giơ tay ra rồi lại rụt lại, không dám đụng vào.

"Ông Hai ơi, thôi đi ạ, quần cháu chưa rá/ch, mặc tạm được mà."

Ông Hai gi/ật phắt bộ đồ từ tay anh họ, bất chấp tôi ngại ngùng, ép tôi mặc vào.

Buộc xong dải lưng, ông vỗ vai tôi:

"Lúng túng cái gì chứ? Lần này nhờ cháu nhanh trí mới c/ứu được thằng Hải khỏi con yêu nữ kia, mặc nó bộ đồ có sao đâu."

Nói đoạn, ông rút từ ng/ực ra một ngọc Phật.

Ủa, ngọc Phật này nhìn quen quen?

"Ngọc Phật ông đã khai quang rồi, cháu đeo vào sẽ được bình an."

Không cho tôi kịp từ chối, ông đeo ngay vào cổ tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy anh họ muốn nói điều gì, nhưng ông Hai đã lên tiếng trước.

"Thôi, về nhà ăn cơm đi, nhớ tối nhất định phải quay lại đây ngủ, ông sợ con yêu nữ kia hại cháu."

Tôi dạ ran, quay về nhà.

Ở nhà, mẹ hỏi mấy hôm nay tôi làm gì ở nhà bác Hai.

Sợ mẹ lo, tôi chỉ nói nhà bác nhiều thịt lợn ăn không hết.

Nên gọi tôi với ông Hai qua ăn cùng.

Còn chuyện bác Hai đã mất, tôi không dám nói ra.

Thoắt cái đã xế chiều.

Nhìn mặt trời lặn nửa vời, lòng tôi bỗng dưng bồn chồn.

Nói với mẹ vài câu, tôi chạy vội đến nhà bác Hai.

Ông Hai và anh họ đã đợi sẵn ở phòng khách.

Vừa thấy tôi, ông nắm tay dẫn vào căn phòng hôm qua bác Hai gặp nạn.

Đứng trước cửa, nhớ lại cảnh tượng k/inh h/oàng, lưng tôi lạnh toát.

"Bình, đừng sợ, ông đã lo xong hậu sự cho bác cháu rồi."

Ông Hai như đoán được ý tôi, mở cửa phòng - quả nhiên th* th/ể đã biến mất.

Ngay cả vết m/áu trên giường cũng được lau sạch, trải ga mới tinh.

"Mấy ngày nay cháu chịu khổ, ông áy náy lắm. Tối nay cháu ngủ giường lớn của anh họ, ông canh ngoài này cho."

"Ông Hai ơi, cho anh họ ngủ cùng cháu đi!"

Nghe đề nghị của tôi, ông hừ lạnh: "Chỉ biết gây chuyện, đáng được ngủ sao? Tối nay bắt nó thức cùng ông."

"Nhưng..."

"Không phải nói nữa, quyết định vậy rồi. Nhớ kỹ, đêm nay dù có chuyện gì cũng tuyệt đối không được lên tiếng."

Dứt lời, ông kéo anh họ đi nhanh.

11

Đêm nay khác hẳn mọi khi, dù vốn dễ ngủ nhưng tôi cứ trằn trọc mãi.

Không sao chợp mắt được.

Trong đêm vắng lặng, thính giác tôi như nhạy bén lạ thường.

Tôi nghe rõ tiếng gi/ật rùng rùng cánh cửa.

Định xuống giường kiểm tra then cài, cửa phòng bỗng mở toang.

Luồng gió lạnh thấu xươ/ng ùa vào.

Lạ thật? Rõ ràng tôi đã cài then cẩn thận.

Đêm nay tối đen như mực, không một ánh trăng.

Do dự hồi lâu, tôi mặc áo xuống giường định đóng cửa.

Vừa tới ngưỡng cửa, một bóng đen hiện ra trước mặt.

Tôi h/ồn xiêu phách lạc, ngã phịch xuống đất.

Đang định gọi ông Hai, chợt nhớ lời dặn, tôi vội bịt miệng.

Đúng lúc ấy.

Ngọn đèn dầu bật sáng, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ng/ực tôi mới yên vị.

Người tới tóc bạc áo vàng, chính là ông Hai.

Ông bước vào không nói năng, đặt đèn lên bàn.

Chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

"Nhìn ra sau lưng cháu xem có gì?"

Giọng ông Hai khác hẳn, vô h/ồn lạnh ngắt.

Dù sợ hãi, tôi vẫn ngoảnh lại.

Phía sau chỉ có chiếc giường trống trơn.

Đang định quay đầu, bỗng thấy trên sàn hiện hai cái bóng.

Bóng người phía sau tôi không biết từ lúc nào đã cầm một con d/ao phay.

Không chút do dự, lưỡi d/ao vung thẳng về phía cổ tôi.

Là ông Hai, ông đang muốn gi*t tôi!

Tôi nhắm mắt chờ đợi.

"Bình ơi..."

Giữa lúc ấy, tiếng mẹ vang lên.

Tôi bật thốt: "Mẹ!"

Chờ mãi không thấy đ/au đớn ập tới, tôi mở mắt.

Bóng người phía sau đã biến mất tự lúc nào.

"Bình ơi..."

Tiếng gọi của mẹ vẫn tiếp tục.

Tôi bật lửa chạy vọt ra ngoài, mở cánh cửa gỗ sơn đỏ.

Mẹ đứng đó với gương mặt đầy lo âu.

"Mẹ ơi, khuya rồi sao mẹ còn sang?"

Mẹ ngập ngừng: "Tối nay mẹ trằn trọc mãi, cứ nhắm mắt lại là thấy con đầy m/áu me. Nên phải sang xem cho yên tâm."

"Thấy con không sao, mẹ về đây."

Nói xong, như sợ tôi trách mình làm phiền, mẹ vội vã bước đi.

Danh sách chương

4 chương
25/12/2025 12:28
0
31/12/2025 10:01
0
31/12/2025 09:59
0
31/12/2025 09:57
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu