Câu nói của ta vừa dứt, Bạch Mẫn Trung liền biến sắc, nghiêng đầu nhìn ta với ánh mắt đen kịt đầy hờn gh/ét, khí lạnh xuyên xươ/ng.
Ta đã đ/á/nh trúng huyệt y rồi.
06
Từ khi mọi chuyện vỡ lở, Bạch Mẫn Trung chẳng còn kiêng dè, ngày đêm quấn quýt nơi phòng Thúy Nhi.
Ta ôm tiểu bạch hồ ngồi dưới hiên ngắm tuyết, một mình giữ phòng không.
Tiểu hồ ly chui vào lòng ta sưởi ấm, thè lưỡi liếm má. Tựa hiểu nỗi cô đ/ộc của chủ nhân.
- Đừng nghịch.
Bạch hồ mềm như nếp, lông mượt tựa cục bông, cất tiếng kêu nũng nịu. Mắt cong cong đáng thương, đúng thứ yêu nghiệt khiến Trụ Vương mê Đát Kỷ.
Tai vách mạch rừng, ta nghe được những lời tình tứ phóng túng. Khi riêng tư, Thúy Nhi uốn éo trong lòng y tựa yêu tinh, giọng mật ngọt đòi Bạch Mẫn Trung sủng ái.
Bạch Mẫn Trung tự cho mình quân tử thánh hiền, nào ngờ dưới lớp vỏ đạo đức lại chứa đầy d/âm tà. Giữa ban ngày, họ dám nghịch ngợm trong phòng.
Thúy Nhi giọng tủi thân:
- Công tử, nô gia chỉ mong an toàn sinh hạ tử tức, được ghi vào tộc phả. Nô không dám màng danh phận phú quý.
- Chỉ hiềm phu nhân...
Bạch Mẫn Trung siết ch/ặt hương kiều:
- Ngốc ạ, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Ta đã hứa lấy nàng làm chính thất, tất giữ lời.
- Trưởng tử Bạch gia không danh phận, thành thể thống gì!
Thúy Nhi cười khẽ đầy mê hoặc, lại giả bộ:
- Song gia đạo nô suy tàn, không hồi môn, chỉ làm nh/ục công tử.
Bạch Mẫn Trung hùng hổ nói sẽ dùng của hồi môn Tôn Diệu Vân làm tư trang cho nàng. Thúy Nhi mừng rỡ, bỗng nhắc đến mỹ miều phượng quán bằng ngọc thạch vô giá.
Bạch Mẫn Trung háo hức nhớ lại:
- Đúng rồi! Hải châu to bằng trứng gà, huyết bồ câu đỏ rực, thạch lục bảo khổng lồ...
- Tiếc thay nàng ta giấu dưới giếng, ta còn chưa được sờ!
Ta ôm hồ ly, nhếch mép. Đồ Bạch Cốt phu nhân mà dám tham, đúng không biết sống dài!
07
Lần đầu tiên Bạch Mẫn Trung xuống bếp nấu canh.
- Quân tử viễn bào trù - câu cửa miệng y giờ thành trò hề. Y dâng yến sào tự tay nấu, quỳ trước giường ta thỉnh tội.
Ngón tay phồng rộp vì bỏng. Y khom lưng nói lời ngọt ngào, xin ta nhận Thúy Nhi làm vợ lẽ để giữ danh tiếng.
- Diệu Vân à, phu thê đồng thể, vinh tổn cộng tồn. Nỡ nào để ta mang tiếng x/ấu?
Y giả vờ đắm đuối:
- Nàng là chính thất thuở hàn vi, Thúy Nhi chỉ là công cụ sinh tử. Trong lòng ta vẫn coi nàng là nhất!
Ta nhấp yến sào, y vội lau mép cho ta. Giả sử là tiểu thư ngây thơ, hẳn đã xiêu lòng.
Ta đỏ mắt nói:
- Giá chàng một lòng đối đãi, thiếp tất nghìn thuận vạn tòng.
Bạch Mẫn Trung thừa thế đòi mượn phượng quán. Ta mỉm cười:
- Chàng thật lòng yêu Thúy Nhi, thiếp vô tự đã ba năm, xin hòa ly để thành toàn.
Y gi/ật mình sửng sốt. Theo luật, hòa ly cho phép mang theo hồi môn, còn y sẽ thành phụ tình bạc nghĩa.
Bạch Mẫn Trung đứng phắt dậy, mặt dữ tợn:
- Biết ngay nàng không thuận!
Giọng y lạnh băng:
- Vậy thì ch*t đi!
Ánh mắt âm u đầy oán h/ận:
- Đều do nàng ép ta thôi.
Ta gi/ật mình:
- Trong canh có gì?
08
Cực đ/ộc Khiên Cơ Dược từ cung đình.
- Lang quân... hảo đ/ộc a!
M/áu từ mũi tai ta tuôn rơi lã chã.
Chương 7
Chương 10
Chương 7
Chương 20
Chương 6
Chương 7
Chương 12
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook