Tôi tiếp tục cúi đầu cởi dây lưng của bác sĩ Tống.
Khi chiếc thắt lưng vừa được mở, một bàn tay siết ch/ặt cánh tay tôi, kéo phắt tôi đứng dậy khỏi mặt đất.
Chiếc áo khoác ấm áp phủ lên người tôi, Thẩm tổng bế tôi lên theo kiểu vác ngang, bước nhanh về phòng ngủ.
Thoạt nhìn ông ấy không biểu lộ cảm xúc, nhưng hàm răng nghiến ch/ặt, đôi mắt đỏ ngầu.
Bác sĩ Tống đứng dậy, thong thả thắt lại thắt lưng, cười nói: "Nhỏ nhen thế? Có một món đồ chơi mà cũng không nỡ cho anh à?"
Thẩm tổng dừng bước, đứng im vài giây, đột nhiên xoay người bước vội hai bước, đ/á một cước khiến bác sĩ Tống văng ra xa mấy mét, ngã sóng soài.
"Tống Minh Viễn, mày biết tính tao, xưa nay vốn là kẻ bất nhân bất nghĩa."
Thẩm tổng bước tới, giẫm chân lên cổ bác sĩ Tống, nói bằng giọng bình thản: "Cứ thử trêu gan tao lần nữa xem."
Mặt bác sĩ Tống đỏ bừng, hai tay bám vào cổ chân Thẩm tổng cố giãy giụa, nhưng bị khóa ch/ặt.
Đến khi mặt bác sĩ Tống tía xám, Thẩm tổng mới buông ra: "Tao nghĩ năm năm mới dụ được nó về, mày đòi là phải cho à? Muốn sống thì biến xa, tao làm được mọi thứ đấy."
Nói xong, không thèm để ý đến bác sĩ Tống đang ho sặc sụa, ông ấy bế tôi vào phòng ngủ.
Tôi liếc tr/ộm gương mặt Thẩm tổng.
Cảm thấy lúc này ông ấy còn đ/áng s/ợ hơn cả bác sĩ Tống.
6
Thẩm tổng ném tôi lên giường ngủ. Tôi lăn một vòng, bật dậy định chạy.
Thẩm tổng vươn tay, nắm gáy kéo tôi lại, đ/è xuống giường, tháo cà vạt trói hai tay tôi ra sau lưng, dùng dây lưng khóa ch/ặt chân tôi.
"Ai cởi đồ cho mày? Tống Minh Viễn hay tự mày cởi?"
Tôi giãy giụa đi/ên cuồ/ng, cố ngoái đầu lại cắn ông ấy, nhưng vô ích.
"Đét" một tiếng, chiếc dây lưng trong tay Thẩm tổng quất xuống mông tôi, đ/au rát bỏng.
Giọng Thẩm tổng trầm xuống: "Nói đi, ai cởi đồ cho mày?"
Tôi cắn ch/ặt răng, không chịu mở miệng.
Chiếc dây lưng lạnh lẽo trượt dọc sống lưng tôi, vỗ vỗ đe dọa ở thắt lưng.
Chờ đợi nỗi đ/au còn kinh khủng hơn chính nỗi đ/au.
"Có phải tự mày cởi không?"
Dây lưng lại vung lên, đồng tử tôi co rúm, như thấy cảnh bác sĩ Tống giơ roj.
Hoảng hốt hét: "Dạ, là em."
Tôi co rúm người: "Đừng, đừng đ/á/nh em."
Thẩm tổng cúi nhìn tôi, khuôn mặt chìm trong bóng tối, giọng nhẹ bâng quơ: "Tại sao?"
"Tao chạm vào mày một cái, mày định cắn ch*t tao. Tống Minh Viễn bảo cởi đồ, mày lại ngoan ngoãn nghe lời."
"Mày quỳ trước mặt hắn... mày quỳ trần truồng trước mặt hắn như thế!"
Thẩm tổng cười gằn đi/ên lo/ạn: "Tao nâng mày như trứng, hứng mày như hoa, để mày trần truồng bò đến trước mặt người khác cho họ chà đạp sao?"
"Mày coi bản thân là cái gì? Coi tao là cái gì?!"
"Mày đang h/ủy ho/ại chính mình à? Mẹ kiếp, mày đang chà đạp tao đấy!"
Từng chữ của Thẩm tổng như thấm đẫm nỗi đ/au tận xươ/ng tủy.
"Lại còn dám trước mặt tao mà cởi quần Tống Minh Viễn, mày coi tao là đồ bỏ đi à?"
"Đừng tưởng ng/u ngốc là tao không dám đ/á/nh, lần sau còn dám tùy tiện để người ta b/ắt n/ạt, tao đ/á/nh ch*t mày."
Khí thế ngùn ngụt quanh người Thẩm tổng khiến tôi kh/iếp s/ợ.
Tay chân bị khóa ch/ặt, tôi mất khả năng phản kháng.
Tựa như quay về viện nghiên c/ứu âm u, lê xiềng xích nặng trịch, bị xích vào góc tường.
Những bác sĩ sẽ hét vào mặt tôi như Thẩm tổng, dùng roj quật rồi đ/è xuống đất tiêm th/uốc.
Hoặc lôi lên ghế điện, dội nước đ/á từ đầu xuống...
Có người không ngừng nhắc tôi: Mày bệ/nh rồi, mày có tội.
Tôi lạnh, cũng đ/au.
Thế là buông thả thân thể r/un r/ẩy cho họ hành hạ.
Rồi tôi không còn cảm thấy đ/au nữa, tôi hóa thành x/á/c sống.
Thẩm tổng cuối cùng phát hiện tôi đang run, xoay mặt tôi lại, nhìn thấy biểu cảm trên mặt thì sửng người.
"Mày... sợ tao?"
Khí thế hung tợn trên người hắn tan biến như thủy triều, chỉ còn lại nỗi đ/au đớn ngột ngạt, hỏi một cách không chắc chắn:
"Mày... sợ tao?"
Hắn như kẻ mất phương hướng, bàn tay run theo nhịp run của tôi.
Đôi mắt đẹp ấy có thứ gì đang vỡ vụn, những mảnh sắc nhọn đ/âm đỏ cả khóe mắt.
Tôi muốn chạm vào đôi mắt buồn thương ấy.
Nhưng nỗi đ/au và cái lạnh bao trùm, dựng lên rào cản giữa hai chúng tôi.
Trong lòng tôi hét trăm lần 'không sợ'.
Nhưng thể x/á/c vẫn tê dại băng giá.
Đôi khi x/á/c sống không điều khiển được thân thể và cảm xúc.
Tôi bị nh/ốt trong chính lớp da của mình.
Thẩm tổng như bị đ/á/nh bại, ôm mặt tôi, lau nước mắt: "Đừng khóc, tao đi."
Giọng r/un r/ẩy:
"Tao đi được chưa?"
"Đừng sợ, tao đi ngay đây."
Thẩm tổng cởi cà vạt, kéo chăn đắp cho tôi, nhặt dây lưng lảo đảo bỏ đi, không ngoảnh lại.
Tôi nằm vật trên giường, nhìn bóng lưng tiều tụy của ông ấy.
Há miệng muốn gọi, nhưng không phát ra âm thanh.
Đừng đi mà.
Xin hãy ôm em.
Em lạnh lắm.
7
Tỉnh dậy, đầu tôi choáng váng, người mềm nhũn, nặng trịch và nóng bừng.
Chắc là sắp ch*t vì trúng đ/ộc rồi.
Tôi buồn bã lê bước đến gõ cửa phòng Thẩm tổng.
Nói với ông ấy: "X/á/c sống sắp ch*t rồi."
Thẩm tổng: ?
Ông thở dài, đặt tay lên trán tôi.
Bàn tay mát lạnh ấy thật dễ chịu.
Tôi vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay.
Khi ông rút tay về, tôi vẫn ngửa cổ đuổi theo.
Thẩm tổng nắm gáy tôi, áp trán vào trán tôi cười khẽ: "Chỉ sốt thôi. Yên tâm, không để mày ch*t đâu."
Bác sĩ do Thẩm tổng gọi đến.
Tôi nghe ông nói: "Tiêm một mũi cho nhanh hạ sốt."
Tôi bỗng tỉnh táo hẳn, nhìn bác sĩ lấy ống tiêm, lắp mũi kim quen thuộc.
Lập tức bật dậy khỏi giường, ba chân bốn cẳng chạy.
Thẩm tổng nhanh tay giữ ch/ặt tôi: "Chạy đâu?"
Tôi hoảng hốt nhìn ống tiêm, nắm tay áo Thẩm tổng lắc đầu: "Không."
"Đừng tiêm."
"Đừng sợ." Thẩm tổng vỗ về, "Em bệ/nh rồi, tiêm vào sẽ đỡ hơn."
Tôi bệ/nh rồi.
Tôi ngây người nhìn gương mặt Thẩm tổng.
Khuôn mặt ấy biến thành vô số gương mặt khác.
Bác sĩ Tống, bác sĩ Hà, những bác sĩ vô danh.
Ánh mắt họ mãi mãi băng giá, nói với tôi: "Mày bệ/nh rồi, mày có tội..."
Bình luận
Bình luận Facebook