Cảm giác ấy cứ dai dẳng không dứt, thần trí ta mơ hồ, đến cả sức lực để ngồi dậy cũng chẳng còn.
Chủ tử a chủ tử, lần này Thập Thất bị ngài hại khổ rồi.
Chẳng biết có phải đang mộng du không, ta thật sự nhìn thấy chủ tử hiện ra.
Dáng vẻ của người khác hẳn vẻ ôn nhu thường ngày, mang chút tà khí, ánh mắt mơ màng.
Hẳn là đã uống rư/ợu.
Trên tay người nắm ch/ặt, chính là chiếc bản chỉ ta hằng quen thuộc.
"Tân nương của trẫm sao lại say thế này?"
Ta chợt nhận ra xung quanh toàn một màu đỏ, vội vàng ngồi bật dậy.
"Chủ tử, tiểu nhân không... xin..."
Chủ tử say mềm người, khát khao dâng trào, ôm ch/ặt ta vào lòng, hôn say đắm hồi lâu.
Ta tưởng chừng ngạt thở, chỉ cảm thấy người mình thấm đẫm hương rư/ợu.
Chủ tử vuốt ve bờ môi đỏ ửng của ta, cười đắc ý:
"Đêm còn dài, hãy ở lại cùng trẫm."
9
Đêm ấy, thật sự rất dài.
Lúc rạng đông, ta gượng dậy thân thể ê ẩm, lén trốn đi khi chủ tử còn chưa tỉnh.
Bỏ trốn mà ngay cả kh/inh công cũng chẳng thi triển nổi.
Trèo qua cửa sổ.
Trong phòng, ta rửa ráy suốt nửa canh mới tẩy sạch mùi long diên hương đặc trưng của chủ tử.
Vừa tắm vừa nghĩ, ta xong đời rồi.
Nếu chủ tử biết được đêm qua người hầu hạ không phải tì thiếp, mà chính là ta.
Thì sự nghiệp ám vệ này chắc chắn sẽ chấm dứt.
Cửu tộc cũng khó giữ được.
Ta thật sự không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt chủ tử.
Hay là... bây giờ trốn đi thôi!
Đang nghĩ vậy thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, giọng thống lĩnh vọng vào:
"Thập Thất, hôm nay ngươi đương trực, sao còn chẳng đi?"
Ta cố giọng bình thản đáp:
"Tức khắc."
Thật khác thường.
Lẽ ra lúc này chủ tử đã phát hiện dị thường, vì nể mặt hoàng gia, hẳn phải sai ám vệ điều tra.
Nhưng thống lĩnh lại không có chỉ thị gì.
Lòng ta nặng trĩu đến Ngự thư phòng.
Dọc đường, cung điện yên tĩnh như thường, tựa hồ đêm qua chẳng có chuyện gì.
Chỉ vài cung nữ xì xào:
"Tối qua bệ hạ ân sủng Tề Quý Nhân đến khuya."
"Nghe nói thanh âm của Tề Quý Nhân có chút kỳ lạ."
"Đây là lần đầu thánh thượng lâm hạnh hậu cung."
Ta chân nam đ/á chân chiêu, suýt ngã nhào từ trên cây xuống.
10
Đến Ngự thư phòng, ta ẩn trong góc quan sát thần sắc chủ tử.
Khác hẳn dự đoán, chủ tử vẫn như mọi ngày, thậm chí có vẻ vui vẻ?
Khóe môi hơi nhếch lên, thỉnh thoảng trầm tư điều gì.
Khi Lý công công dâng điểm tâm, người còn đặc biệt gọi ta xuống ăn.
Lòng ta r/un r/ẩy, mơ hồ cảm giác đây là điềm báo tử thần.
"Thập Thất."
Gương mặt chủ tử dịu dàng khác thường:
"Ngồi lên ghế mềm đi."
Ta không dám từ chối, vừa ăn món ngọt vừa nghẹn ngào.
Đêm qua ta trèo lên long sàng, phạm đại tội, vậy mà chủ tử còn ban điểm tâm.
Chủ tử thật tốt quá.
"Ngon không?"
Ta gật đầu thật thà: "Tạ ơn chủ tử."
Ánh mắt lướt qua chiếc bản chỉ ngọc thạch trên bàn.
Đây chính là thời cơ.
Ta quỵch xuống đất:
"Bẩm chủ tử, hạ thần có việc muốn tâu bày."
Cúi đầu sát đất, ta nhanh chóng dốc hết sự thật.
Chủ tử im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng bình thản:
"Ý ngươi nói, khi trẫm xoay bản chỉ, ngươi cũng có cảm giác?"
Sợ chủ tử không tin, ta ấp úng:
"Chủ tử có thể... thử nghiệm ngay bây giờ."
Chủ tử không chần chừ cầm lấy bản chỉ.
Ngón tay người xoay chậm rãi, ánh mắt dán ch/ặt vào ta.
Toàn thân ta nóng bừng, hổ thẹn vô cùng.
Vừa lùi lại đã bị chủ tử kéo vào lòng.
Hơi thở nồng nặc bên tai:
"Lại gần thêm, trẫm mới nhìn rõ được."
Chân ta mềm nhũn, ngã dúi vào đùi chủ tử.
Chuyện này... sao chủ tử cũng có phản ứng?
Ta vội nhảy dựng lên, nhưng đã bị siết ch/ặt, đai lưng tuột khỏi người.
"Thập Thất, sao trẫm thấy eo ngươi quen thế nhỉ?"
11
Tim ta đ/ập thình thịch, cơn nóng bừng chợt tắt lịm.
Không dám nói thật, ta đ/á/nh trống lảng:
"Bẩm chủ tử, ngài đã thử nghiệm rồi."
"Xin người... ban bản chỉ cho hạ thần..."
Giọng ta nhỏ dần.
Chủ tử khẽ cười, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, thu bản chỉ vào tay áo:
"Nhưng trẫm cố tình đấy!"
"Thập Thất tính sao đây?"
Ta kinh ngạc, n/ão cuồ/ng quay tìm lời giải.
Cố tình? Cố ý không cho ta?
Hay cố ý...
Chợt nhớ đến sách xuân cung thống lĩnh đưa hôm trước.
Tư thế này giống hệt tranh vẽ.
Ta lắc đầu quầy quậy, cắn ch/ặt môi dưới.
"Hạ thần chỉ là ám vệ, xin tùy chủ tử xử trí."
Kể từ khi song thân bỏ mạng, ta sống nhờ ngoại tổ.
Năm đó lụt lớn, may nhờ chủ tử thân chinh c/ứu tế ban tiền c/ứu mạng.
Sau này ngoại mất, ta lên kinh thành bị quyền quý h/ãm h/ại.
Cũng nhờ chủ tử minh oan, thu nhận làm ám vệ.
Đời này ta không màng công danh, chỉ nguyện được hầu hạ chủ tử.
Đỉnh đầu vang tiếng thở dài.
Ngước lên thấy chủ tử gõ nhẹ lên trán ta:
"Thập Thất, ngươi đúng là khúc gỗ mục."
12
Dù không ban bản chỉ, nhưng từ đó chủ tử ít xoay nó hơn.
Chỉ có điều, hành vi càng kỳ quặc.
Khi ra ngoài, đáng lẽ ta phải cùng đồng đội ẩn trong bóng tối.
Chủ tử lại bắt ta lên xe ngựa.
Ánh mắt thống lĩnh đầy ẩn ý khi truyền lệnh.
Ám vệ lên xe chủ tử, khác gì lên long sàng?
Ta giãy dụa: "Lão đại, ngài nghe nhầm chăng?"
Thống lĩnh gật đầu, ngập ngừng:
"Chủ tử nói gần đây ngươi không được khỏe."
Đây rõ ràng là khiêu khích.
Ta vận kh/inh công định chứng minh, vừa dùng sức đã thấy hạ thân r/un r/ẩy, ngã sấp mặt.
Thống lĩnh mặt mày phức tạp đỡ ta dậy:
"Xem ra chủ tử nói không sai."
"......"
Ta hậm hực leo lên xe, gặp ánh mắt cười khẩy của chủ tử, vội cúi đầu.
Thôi xong, chắc chủ tử lại muốn chơi trò đó rồi.
Tai ta đỏ bừng, không dám nghĩ tới cảnh tượng hổ thẹn sắp tới.
Chương 9
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook