Tay Lục Kỳ Niên như bị bỏng, vội vàng rụt lại. Anh ta trợn mắt nhìn tôi đầy tổn thương không thể tin nổi: "Thẩm Gia Ý, em thật sự...".
Mặt anh ta đỏ bừng trong chốc lát, hai mắt đỏ ngầu, như con thú hoang mất kiểm soát giơ tay siết cổ tôi: "Em rốt cuộc là loại đàn bà gì? Trái tim em làm bằng gì vậy? Tại sao? Tại sao em có thể nhẫn tâm đến mức này, nó cũng là con của em mà?".
Anh ta vừa khóc vừa chất vấn tôi.
Nhưng bị Trần Hòa và y tá kéo ra.
Nhìn anh ta đ/au khổ mất kiểm soát như vậy, tôi chợt muốn bật cười.
Nhưng cười cười, nước mắt lại trào ra.
Tôi sờ bụng, châm chọc hỏi lại: "Lục Kỳ Niên, anh hỏi tại sao? Đây cũng là điều tôi muốn hỏi anh! Tại sao chứ? Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì để bị anh đối xử như thế này? Giờ anh mới nhớ mình là một người cha, giờ anh mới nhớ đây cũng là con của anh, vậy khi anh ngoại tình sau lưng tôi, khi anh lên giường với đàn bà khác, khi anh chà đạp tình cảm của tôi, sao không nhớ đứa bé này cũng là của anh, sao không giữ chút lương tâm cho chúng tôi?".
Anh ta bị mấy người giữ ch/ặt, trợn mắt nhìn tôi, nước mắt lăn dài. Ha ha! Thật buồn cười, hóa ra anh ta cũng quan tâm đến đứa bé này!
Vậy sao anh ta có thể ngang nhiên đối xử với tôi như thế?
Lục Kỳ Niên dần mất sức, ngồi bệt xuống đất.
Trần Hòa vẫn đứng chắn trước mặt tôi, sợ anh ta làm gì quá khích.
Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, bảo đừng lo lắng.
Đến nước này, tôi còn sợ gì nữa?
Cho đến khi bác sĩ đến hỏi thăm tình hình tôi theo thường lệ.
Lục Kỳ Niên như bám được cọc c/ứu sinh, nắm ch/ặt tay áo bác sĩ, nói lắp bắp: "Bác sĩ, bác sĩ, đó... đó cũng là con của tôi, cô ấy... cô ấy không có quyền làm thế với con tôi, các anh chị tìm cách giúp được không? Đứa bé vẫn cử động, đứa bé vẫn cử động, nó còn sống, c/ứu nó giúp tôi được không? C/ứu con tôi được không? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu".
Bác sĩ phụ trách tôi là một nữ bác sĩ, khi tiêm rất cẩn thận. Cô ấy gằn giọng, gương mặt khó chịu rút tay ra khỏi tay Lục Kỳ Niên: "Giờ mới muốn làm ông bố tốt, sớm thì làm gì rồi?".
Lục Kỳ Niên mấp máy môi, nhưng không thốt ra được tiếng nào.
Chỉ thất vọng ngồi thụp xuống ghế.
10.
Càng về sau bụng tôi càng đ/au, vì ph/á th/ai khác với sảy th/ai, ph/á th/ai là phải sinh đứa bé ra bằng mọi cách, chỉ có điều là th/ai ch*t.
Trần Hòa chỉ có thể đỡ tôi dậy đi lại khó nhọc, đôi khi vỗ nhẹ lưng để giảm bớt đ/au đớn cho tôi.
Lục Kỳ Niên, bối rối đứng bên cạnh, anh ta giơ tay định đỡ tôi, tôi nắm ch/ặt cánh tay anh ta, dùng hết sức cắn vào đó. Đáng gh/ét! Nỗi đ/au này chỉ mình tôi chịu, sao anh ta lại thoải mái như vậy?
Cắn đến khi miệng đầy vị m/áu🩸, cắn đến khi kiệt sức, tôi mới buông ra.
Mồ hôi đã thấm ướt hết quần áo, tóc tai tôi.
Bụng tôi như bị nhiều mũi kim đ/âm, lại như có người dùng d/ao nhỏ c/ắt từng nhát vào bên trong bụng.
Nỗi đ/au như vậy không biết kéo dài bao lâu, đến khi bác sĩ đến kiểm tra, sau khi mở cổ tử cung, tiêm th/uốc giảm đ/au, tôi mới đỡ hơn chút.
Cảm nhận đứa bé sắp ra, tôi cố ý gọi Lục Kỳ Niên vào nhà vệ sinh.
M/áu tươi từ dưới thân tôi chảy ròng ròng, đứa bé từ từ ra khỏi cơ thể tôi.
Lục Kỳ Niên sợ đến mặt mày tái mét, tôi nắm ch/ặt lôi kéo anh ta, không cho đi.
Tôi muốn anh ta giống tôi, cùng tận mắt chứng kiến cách chúng ta cùng trở thành kẻ sát nhân👤.
Trong lúc giằng co, đứa bé cuối cùng cũng ra, đó là một bé trai đã thành hình.
Lục Kỳ Niên mở to mắt, thẫn thờ nhìn đứa bé ch*t trong chậu.
Sau đó anh ta bắt đầu thở gấp, lao đến bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Tôi ngẩn người nhìn mọi thứ xung quanh, không khí ngập mùi m/áu🩸 không tan, dưới thân là đứa con tôi vừa sinh ra đã ch*t.
Nước mắt lại rơi đầy mặt.
Tôi đứng dậy chầm chậm, giơ tay kéo tay Lục Kỳ Niên, anh ta sợ hãi né tránh.
Tôi cười với anh ta, qua tấm gương bên cạnh, tôi cảm thấy mình như con q/uỷ dữ bò lên từ địa ngục, mặt mày xám xịt, mắt đầy h/ận th/ù.
Tôi tiếp tục tiến về phía anh ta: "Anh không hỏi tôi bụng to vậy thì làm gì được sao?".
"Giờ thấy thỏa mãn chưa? Mùi vị tự tay gi*t con mình thế nào hả?".
Anh ta không dám nhìn mắt tôi nữa, m/áu từ thân tôi chảy nhiều trước đó đã thấm lên áo sơ mi trắng của anh ta thành những vết loang lổ, quần áo tôi cũng đầy m/áu. Chúng tôi như hai con thú hoang cắn x/é nhau, chỉ có điều m/áu chỉ chảy từ một mình tôi, chỉ mình tôi bị thương, tại sao?
Anh ta thở sâu, sau đó như chạy trốn đẩy tôi ra, ánh mắt vô h/ồn bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi không còn chút sức lực nào, suýt ngã xuống, may mà Trần Hòa kịp thời xông vào đỡ lấy.
Tôi nhìn theo bóng lưng thất thần của Lục Kỳ Niên.
Lúc đó tôi chỉ mong anh ta vừa ra khỏi cửa liền bị xe đ/âm ch*t.
11.
Hồi đi học đọc tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính sảy th/ai mất con cứ như không có chuyện gì.
Vẫn mạnh mẽ tiếp tục mối tình sinh tử với nam chính.
Nhưng khi thực sự rơi vào mình, tôi chỉ cảm thấy mất nửa sinh mạng.
Tôi nằm trên giường bệ/nh cả tuần.
Không chỉ cơ thể đ/au khắp nơi, trái tim gần như tê liệt, nếu không có Trần Hòa bên cạnh, nếu không có ngọn lửa h/ận th/ù nâng đỡ, tôi thậm chí không biết phải làm gì.
Vừa có chút sức, người phụ nữ ngoại tình với Lục Kỳ Niên lại tìm đến. Thời gian qua tiếp xúc, tôi đã biết cô ta tên Tương D/ao, biết cô ta và chồng tôi quen nhau thế nào. Tôi không trả lời tin nhắn, cô ta gọi điện quấy rối: "Thẩm Gia Ý, cô đi/ên thật rồi à, A Niên sốt cao cả tuần rồi, ngày nào cũng gặp á/c mộng, ăn gì nôn nấy.
Bình luận
Bình luận Facebook