Lúc thì áp sát tai viện trưởng, lúc lại ghé vào tai bí thư.
"Bọn trẻ mới chỉ là sinh viên năm ba, còn hai năm nữa mới ra trường, vẫn cần được các vị dìu dắt chu đáo."
Bí thư gật đầu, cảm thấy bố tôi cuối cùng đã biết nắm trọng tâm và lắng nghe yêu cầu.
"Tương lai của năm đứa trẻ này đều nằm trong tay các vị."
Viện trưởng cũng khẽ gật đầu, cuối cùng đã hiểu ra.
"Là phụ huynh, tôi phải đảm bảo chúng được thuận buồm xuôi gió."
Hai người đồng loạt gật đầu - hiểu chuyện là được.
"Vậy nên chỉ còn cách này thôi..."
Ánh mắt mọi người trong phòng đổ dồn về phía lưng bố tôi.
"Tôi biết rõ nhà các vị ở đâu." Bố vỗ nhẹ hai tay, khiến hai vai họ khựng lại.
"Vợ là ai." Ánh mắt bố quay sang bí thư.
"Có mấy bà vợ." Lại liếc sang viện trưởng.
"Nếu hai năm tới bọn trẻ gặp bất cứ bất công nào - trượt môn hay không tốt nghiệp được - chúng ta sẽ còn gặp lại đôi ba lần nữa."
Nói xong, bố tôi rút tay về, lùi một bước tạo khoảng trống.
Hai vị lãnh đạo trừng mắt hằn học nhưng không dám hé răng.
"Vậy chuyện này xử lý xong chưa? Bọn trẻ về lớp được chưa?"
17.
Ban lãnh đạo không còn triệu tập chúng tôi nữa. Bài đăng trên mạng vẫn treo lơ lửng.
Một tuần sau, fanpage trường bị tag dồn dập buộc phải ra thông báo:
THÔNG BÁO
Ngày 1/11, trường tiếp nhận đơn tố cáo giáo viên vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Căn cứ quy định xử lý vi phạm, nhà trường đã tiến hành điều tra.
Kết luận: Cáo buộc có cơ sở, mức độ nghiêm trọng, đã ra quyết định sa thải.
Lớp trưởng còn chia sẻ thông báo này để giữ an toàn.
Viện trưởng và bí thư không nhắc gì đến vụ việc nữa, thi thoảng bí thư châm chọc đôi câu, còn viện trưởng thì im thin thít - hẳn trong lòng chất chứa nhiều uẩn khúc.
Nhưng một người trong nhóm chúng tôi vẫn trượt môn.
Là B Ca.
Môn Viết - môn đã được vạch đề cương - cậu ta cố tình trượt để nhờ Tiểu Tây (người đứng đầu lớp) kèm cặp trong đợt thi lại...
Quả là trăm phương nghìn kế.
Sau này mỗi lần qua cổng trường, bức tượng đ/á ấy đã không còn chắn lối đi nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook