Người phụ nói: "Bạn ơi, bố mẹ hai quen biết nhau, bác sĩ quá bận rộn, khó khăn lắm mới gian tối với ngờ gặp này."
Tôi người.
Tình huống Bạn thanh mai trúc mã đối tượng xem mắt?
Nhìn kỹ ta nét giống Uyên phần.
Tôi tức gi/ận!
Ôn hẹn ta trước mặt tôi??
Đồ ông!
Tôi liếc đầy hằn học, cố ý hỏi: "Em đây, thầy Ôn, nếu vết thương nặng, thầy tiện đưa đoạn nhé?"
Người phụ thay ta trả lời: "Cô bé đừng đùa, xe của bác sĩ mang sửa rồi, ấy thể đưa được."
Cuối cùng, chính phụ này lái xe đưa nhà.
Đến cư, xe, đứng trước cổng đi, vào Hoài.
Ôn của cuối cùng tiếng: "Em trước đi, bàn với ấy."
Xì, thật bực bội!
Chẳng đây báo ứng tối với sao!
14
Tối đó, đăng trạng thái cá nhân: "Trở đ/ộc thân", bình luận n/ổ như ngô rang.
Tôi ta thẳng thắn với Uyên rồi.
Phía Uyên vị hơn.
Lin Lin chụp màn gửi (tôi ta), Uyên đăng dòng trạng thái mơ hồ: "Dùng tình thâm sâu, địch kẻ thọc lọc."
Phần bình luận rôm rả:
"Không khoa đó chứ?"
"Xót xa cho mỹ nữ!"
"Kẻ tiểu nhân tự trời thu!"
Riêng Lin Lin bình luận khác người: "Trà xanh đích thực!"
Một lát sau, khi ấy mở cá nhân Uyên thì gạch ngang.
Lòng rối bời, chẳng để ý khác gì.
Đến hơn hai đêm, khi chui vào chăn định ngủ thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nhìn qua Hoài.
Vừa mở cửa, vào như muốn ghì ch/ặt vào lòng.
Tôi giả bộ gi/ận dỗi: làm gì? Không với mỹ sao?"
"Em gh/en à?"
"Không quay mặt vào chăn.
Ôn theo giường, ngồi xuống: "Đồ hẹp hòi."
Tôi tức ngóc lên: ai hẹp hòi?"
"Em với đâu. Đến lượt với bạn, anh."
"Ờ..."
Tôi suýt quên, xe tức gi/ận của anh...
Cái này so thì đúng hẹp hòi thật.
Nhưng càng ức: "Em và gái ta... lướt cá nhân đi, chắc sẽ họ chia tay Uyên dối."
Tôi kể mọi tỉ mỉ.
Ôn chăm chú lắng nghe, tôi: "Bữa tối của thực em."
"Hả?"
"Công chuyên khôi phục liệu. nhờ ấy phục hồi đoạn băng trong viện năm ngoái."
Đoạn băng năm ngoái bị phòng bảo vệ từ lâu.
Nhưng thay, đó trở hùng, đoạn camera của lưu riêng.
Nếu khôi phục phần đỡ hộ Uyên hòn sẽ sáng tỏ!
Tôi hỏi: "Khôi phục công chưa?"
"Thành công rồi, x/á/c nhận đoạn băng, đỡ chấn thương cho ta rất rõ."
"Vậy thì tốt..."
Ôn ôm khẽ: "Thanh Thanh, quá cảm."
Bình thường ít tên khi ân ái mới dịu dàng vài tiếng.
Giờ giọng ấm, tim chùng xuống.
"Cảm ơn anh, Hoài. Em cũng cho bí mật nhé."
"Gì thế?"
"Bây toàn thích nữa."
Đôi bừng sáng, hôn say đắm.
Chúng giải tỏa mọi hiểu lầm.
Ví dụ như liên hoan khoa Xươ/ng, mặt đen bố mẹ thúc ép xem mắt, gh/en với Phi.
Hay như - thích Uyên.
Tôi ngạc nhiên: mọi đều thích ta!"
"Vì nhân gây rối, ấy nhún vai: ai cũng sẽ làm nhân viên y tế giúp đỡ nhau nhiên. Lúc xông ra, nhìn rõ ai."
"Nhưng sau này hỏi, cũng nhận."
"Anh nhưng hiểu sao bị hiểu khẩu tâm bất nhất."
Thì đ/áng s/ợ, hiểu to đùng.
Tôi sờ băng gạc trán anh: "Đau không?"
"Hơi đ/au," mỉm cười: "Hôm bị thương, anh."
15
Tôi nghi ngờ trần.
Thức trắng đêm, sáng sau vẫn dậy sớm liên hệ công bố băng để minh oan cho tôi.
Tôi ngáp ngắn ngáp đổ rác, bắt gặp ngồi thừ thềm.
Anh ta tiều tụy, đỏ ngầu.
Tôi gi/ật mình: làm đây?"
"Anh ngồi đây cả đêm, chờ đồng ý gặp."
Tôi: ……………………
Tôi quên mất.
Tối qua ta nhắn hỏi thể gặp không.
Tôi tâm trạng tốt từ chối thẳng.
Không ngờ đại ca này ngồi đây cả đêm, đúng sự kiên trì của chính!
Nhưng đã!
Cả đêm!!!
Đêm qua, động tĩnh giữa và nhỏ...
Tôi hít hơi lạnh.
Nhìn biểu cảm ngập của chắc chắn thấy!
"Người đó ai?" ta nhìn qua vào trong đầy h/ận ý.
Tôi vội che cửa: ai. Em bận rồi, đi."
"Em bỏ hắn?"
"Coi như đi."
"Hắn giỏi hơn anh?"
"Dù sao ấy cũng nhạt nhẽo."
Mặt mét, như vừa nhớ tồi tệ chia tay.
"Tăng Thanh, xin lỗi! ý đó! gi/ận để chia tay em, thực lòng tốt..."
Giọng ta rượi: "Lúc chia tay em, thực ra... rất đ/au lòng."
Tôi ch*t lặng.
Bình luận
Bình luận Facebook