Anh lời: "Làm việc."
À đúng rồi, lúc nãy ông không chỉ vào sao?
Trong lòng chợt dâng cảm giác xót.
Gương mặt ngoài đời thực từng phát hành vô số luận văn, đích thực thiên tài c/ứu khoa học.
Nhưng giờ chỉ có làm việc tạm bợ ở bar.
Tôi liếc cổ áo mi ta, nơi yết cấm dục.
Cồn "bốc" n/ão, ý lỗi trỗi dậy.
Đặc biệt những đ/á/nh giá tổn thương Tôn Phi.
Nhạt nhẽo.
Cứng nhắc.
Càng bất mãn.
Tôi hỏi: "Anh mới không?"
"Ừ."
"Nghe nói trong 'Left Moonlight' rất dàng?"
Anh ngơ ngác tôi: "Cô đang nói thế?"
Tôi: "Đừng khiêm tốn Đi nào! Tối nay nhé!"
04
Tôi uống cạn đứng đầy hứng khởi.
"Yên tâm không để không Mỗi bài tiền tương ứng."
Cuối cũng đậy, hơi xếch đầy ngộ mặt bừng tỉnh.
"Tôi lắm."
"Đắt cỡ nào? Một bài hai trăm không?"
Anh im nghiến răng: trăm năm!"
"...Hai trăm mươi! Không nữa đâu! chưa biết nào!"
"Được thôi," miễn đầu, "thỏa thuận."
Ông tròn vào phòng hát, có lẽ quá vui mà gần rơi khỏi hốc.
Chàng trai vừa cất tiếng, biết mình thắng chắc.
Giọng trầm thì 'Left Moonlight' nổi! quảng cáo láo!
Nhưng hình đúng gu tôi, lạc nhịp vẫn chịu.
Tôi cầm mic vừa uống vừa hát, càng lúc càng khích.
Kết ý quên hình, khướt.
...
Hôm sau, trong phòng sạn.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói hai trăm mươi lười biếng vang lên.
"Sao ở đây..." hết sức hoảng hốt.
"Tối qua mười bài, cô ba nghìn nhé."
"Đợi đã, mười bài hai nghìn chứ!"
"Thế tiền lúc nãy tính sao?"
Lúc nãy nào??
Lúc nãy bạn có đâu??
Thấy trợn tròn, nhịn nói: thiệt hại thần lắm, thường."
Để n/ợ (không phải), ý: "Thực ra lúc nãy sờ có lý bất khả kháng."
"?"
"Nói thật nhé, nam khoa, cần kiểm tra sức khỏe cho anh."
Mặt sắc, kinh ngạc: "Cô có bệ/nh?"
"Không không, chỉ nghề mong mọi nam giới đều khỏe mạnh."
Tôi nghiêm túc nói láo.
Anh ý vị: "Vậy có lẽ cần cô kiểm tra lưỡng."
Tôi đầu lia lịa: "Đúng đúng, chuẩn đấy."
"Vậy sĩ, làm để lạc với cô?"
"Chúng kết bạn đi," vừa với lấy điện thoại vừa Thanh, khoa học Bệ/nh viện Y Đại học, nhưng đang thực tập. Anh không đặt lịch thì đặt hướng của Ôn Hoài."
Hai trăm mươi khẽ, mở đưa mã QR.
Sao thấy avatar quen quen?
Tôi quét mã, kết hiện ra:
"Nam khoa Ôn Hoài".
Đã bạn trước.
Tôi ch*t lặng.
05
Không chỉ ch*t muốn mất!!!
Hai trăm mươi à không, Ôn Hoài vẫn đang tôi!!
Còn nữa!
Sao lúc nãy không kịp mặc quần áo ngay??
Sao sau luận sâu' với hướng rồi 'thẳng thắn' để lộ thân phận này??
N/ão chỉ biết cuốn chăn với k/inh h/oàng.
Hai giây sau, giác ngộ!
"Thầy... Ôn?"
"Ừ."
"Thầy vất vả quá."
"?"
"Vừa làm việc ở bệ/nh tối làm thêm."
"..."
"Tinh thần sẽ khắc cốt ghi noi theo."
"Nghĩ thế?" Anh búng vào trán tôi.
Kỳ thay, cử chỉ có âu yếm, chắc mất rồi.
"Tôi chưa mức thiếu tiền làm này."
"Vậy thầy..."
"Chủ bar bạn tôi, dạo có chuyện khó hẹn tan làm tâm sự."
Tôi hơi, lúc hướng ông chỉ có chàng trai khác.
Chỉ dán vào người men hiểu nhầm.
Tôi muốn khóc: "Vậy nói rõ chứ, bắt thế, còn... còn..."
Tôi liếc căn phòng, quần áo vứt bừa bãi, tất rõ như ban ngày.
Ôn Hoài cúi mắt: "Em hối h/ận rồi sao?"
Tôi nói nhỏ: "Thầy giáo mà."
"Sao gọi thầy? Chẳng qua vào nghề sớm vài thôi, đâu thật sự em. Một nữa luân khoa, chỉ nghiệp bình thường."
"Đồng nghiệp cũng không tùy tiện..."
Ôn Hoài đột nói: "Tăng Thanh, tối qua không uống rư/ợu."
"- Nghĩa hoàn táo tự nguyện với em."
"Còn -"
Anh lời, buông câu như d/ao cứa:
"Sao ngạc nhiên thế? Chẳng gặp trước rồi sao?"
Lời vừa dứt, phía đầu hiện dòng giới thiệu:
"Ôn Hoài, của nữ chính Thanh, vai quần thăng làm nam phụ."
Bánh rẽ cốt truyện bắt đầu xoay chuyển.
Tôi vẫn chưa kịp hoàn h/ồn.
"Tiền hò đùa thôi. Hôm nay có ca trực, không tiễn về được."
Anh mặc áo, né mắt: "Không cần tiễn."
Khi mặc xong, bước trước mặt tôi.
Tôi sẽ nói mấy câu đại loại 'người rồi, sau đừng nhắc chuyện này'.
Nhưng mở "Vậy cách với chưa?"
06
Sau Ôn Hoài rời tra thông tin anh.
Năm nay ba mươi tốt nghiệp tiến 8 năm, leo chức khoa chỉ vài năm, trong những trẻ nhất hệ thống Đại học Y.
Dù so với giáo sư khác non kinh nhưng đ/á/nh giá cao.
Nhưng không gặp ở đâu?
Và nói sao???
Chúng đang người yêu sao??
Tôi ngại anh, sợ câu phũ phàng, tự hoặc.
Bình luận
Bình luận Facebook