Tôi không ngờ anh ấy vẫn ngồi chờ ở bàn ăn, tôi hơi ngơ ngác.
Ngay trong một buổi sáng bình thường như mọi ngày, anh nhẹ nhàng nói: "Chúng ta thử nhé."
Cuối cùng tôi cũng đợi được mây tan.
Nhưng lại như rơi vào biển mây, mơ màng, chìm nổi.
*
Anh đẩy cửa bước ra, thấy tôi ngồi trên ghế dài, nhưng chẳng chút ngạc nhiên. Anh lấy hộp th/uốc trong túi ra, bảo tôi đi cùng ra ngoài.
Thế là tôi theo anh bước dọc hành lang bệ/nh viện. Anh đứng dưới chân bức tường xám trắng bên ngoài viện, hút hết điếu này đến điếu khác, quay lưng nói: "Xin lỗi."
Tôi hiểu ý chưa nói hết trong lời anh.
Anh không cần tôi nữa.
Tôi đưa cho anh quần áo thay và bình giữ nhiệt trong túi, "Cô ấy không thích mùi th/uốc, nhớ về thay áo nhé."
"Cô ấy không thích canh nóng quá, nhớ rót ra để ng/uội bớt rồi hãy cho cô ấy uống."
"Trong túi còn có đồ ăn vặt cô ấy thích, lúc cô ấy thèm thì anh dỗ dành nhé."
Tôi thích anh đến mức này, ngay cả thói quen và sở thích của cô ấy mà anh yêu cũng rõ như lòng bàn tay.
Anh không nói gì, tôi lặng lẽ nhìn lưng anh.
Như năm nào, như vẫn thế.
Anh sớm đã không chỉ là người tôi thích, anh khiến tôi trở thành phiên bản tốt hơn, là vầng trăng trên cao của tôi, là toàn bộ thanh xuân, cũng là giấc mơ thời thiếu nữ của tôi.
"Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?" Anh bất ngờ hỏi.
Giữa tôi và anh dường như cũng chẳng còn gì để nói.
Tôi lắc đầu, rồi nhận ra anh quay lưng nên không thấy.
Tôi khẽ nói: "Tớ đi đây."
Tôi đi nhanh thế, là không muốn anh thấy tôi khóc.
Anh không nên phải phiền lòng dù chỉ chút xíu.
Là anh đã viên mãn giấc mơ thời thiếu nữ của tôi.
Trên đời này mấy ai được yêu thầm thành hiện thực, có thể ở bên người mình thích từ thuở nhỏ.
Vừa lên xe, tôi đã nhận được điện thoại của cô ấy.
Giọng cô ấy dè dặt, hỏi sao tôi không đến thăm.
Tôi nhìn gương chiếu hậu, mắt mình đỏ hoe.
Nhưng giọng điệu vẫn thân quen mà càu nhàu, "Cậu đâu có biết tớ bận thế nào, lại phải về gấp làm dự án rồi."
Trước mặt họ, tôi luôn thuần thục như một diễn viên.
"Ừ, cậu lúc nào cũng bận, tớ thấy cậu chúi đầu vào tiền rồi."
Tôi không phải cô ấy, sinh ra đã có mọi thứ, chẳng cần lo nghĩ. Những gì tôi dốc sức giành gi/ật, cô ấy vốn đã sẵn có, muốn là được.
Như anh vậy.
Thực dụng tinh ranh, bon chen mưu tính, đó là lời họ dán cho tôi.
Tình cảm tôi dành cho anh, bạn bè anh đều cho rằng tôi chỉ thích tiền của anh, chỉ là ham vật chất.
Mãi sau này khi tôi có nhiều tiền, họ mới ngừng những lời công kích ấy.
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, trước giờ có thể giả vờ đối đáp, cũng chỉ vì anh mà thôi. Nói thẳng ra, tôi dành cho cô ấy được mấy phần chân thành.
Tôi bảo cô ấy nghỉ ngơi, định cúp máy.
Cô ấy lại tiếp: "Xin lỗi."
"Con tôi cần một người cha."
Tôi nhớ hồi nhỏ, ôm con heo đất, cầm đồng tiền một tệ dành dụm lâu ngày nhét đầy bụng heo, dành cả ngày mà vẫn không gắp được con búp bê mong muốn nhất.
Còn có người chỉ cần mở tủ kính là lấy đi nó dễ dàng.
Tôi lặng lẽ cúp máy.
Tôi biết, trước giờ là vì cô ấy không cần, anh là thứ cô ấy ban cho tôi.
Khiến tôi ngỡ rằng anh thật sự thuộc về mình.
Nhưng hễ cô ấy đòi lại, tôi liền mất anh.
Tôi không tranh nổi cô ấy.
Về đến nhà.
Mở WeChat quả nhiên vẫn dừng ở tin nhắn màu xanh tôi hỏi anh có về ăn tối không.
Mở bảng tin của anh, người mấy năm chẳng đăng gì, hiếm hoi đăng một dòng mới.
Trong ảnh rõ ràng là một tấm hình chụp mới.
Hai người đan tay, thân thiết khăng khít.
Phần chú thích rõ là do cô ấy viết, giọng điệu quen thuộc của cô, "Kiếp sau vẫn muốn ở cạnh nhà cậu, vẫn muốn làm bạn thời thơ ấu với cậu, vẫn muốn cùng cậu thanh mai trúc mã."
Bên dưới toàn là lời chúc phúc.
Chúc chàng trai của tôi, toại nguyện.
Anh không về, nên tôi cũng không chuẩn bị bữa tối, đành tạm ăn mì qua loa.
Tôi không đặt hàng nguyên liệu cho tối mai trước ở siêu thị.
Dù sao, anh cũng sẽ không đến.
Tủ lạnh xếp hàng bia anh thường uống.
Tôi lấy đồ khui, uống thẳng từ chai.
*
Năm lớp 10 chuyển lớp, tôi dành nửa năm, từ lớp cuối cùng của khối, cố gắng vớt vát để vào được lớp của anh.
Giáo viên chủ nhiệm xếp cho tôi chỗ cuối lớp gần cửa sổ, tôi vẫn nhớ ngoài cửa sổ có hàng cây ngô đồng rộng lớn, đôi khi lá cây bay vào lớp.
Anh cũng ngồi cuối lớp, tôi thường lén nhìn anh qua ánh phản chiếu của kính.
Bình luận
Bình luận Facebook