Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi phát hiện Hạ Văn Uyên đôi khi không gh/ét con người thật của tôi, tôi cũng cố gắng để anh ấy chấp nhận tôi nhiều hơn, không chỉ là cái bóng của Lâm Chi Uyên.
Lâm Chi Uyên không biết nấu ăn, còn tôi thì biết.
Lâm Chi Uyên luôn đ/ộc lập tự chủ, còn tôi ngoan ngoãn thuận theo.
Lâm Chi Uyên thích khoác tay anh ấy khi đi cùng, còn tôi lại thích đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, rồi lén mở ngón tay ra, đan vào tay anh.
Tôi từng nghĩ chỉ cần Hạ Văn Uyên không rời bỏ tôi, dù phải bắt chước Lâm Chi Uyên cả đời, tôi cũng cam lòng.
Nhưng tôi đã đ/á/nh giá thấp tình cảm của mình dành cho anh.
Sự chiếm hữu của tôi với anh đã mạnh đến mức dù là thân thể hay trái tim anh, đều phải thuộc về mình tôi mà thôi.
Chỉ nghĩ đến việc trong lòng anh vẫn nhớ đến Lâm Chi Uyên, tôi đã đ/au khổ đến nghẹt thở.
Tôi gắng sức kìm nén mọi nỗi buồn và đ/au đớn trong lòng.
Thế nhưng ngay sau đó, Hạ Văn Uyên vẫn giáng cho tôi một đò/n chí mạng.
Anh đột nhiên bảo tôi rằng anh sẽ đi Mỹ công tác, khoảng một tháng.
Mỹ, đó là đất nước mà ba năm trước Lâm Chi Uyên đã từ bỏ anh, bất chấp mọi thứ để đến.
13
Sáng hôm đó, như thường lệ, tôi chuẩn bị hành lý cho Hạ Văn Uyên, rồi đứng trước anh, vừa chỉnh sửa vạt áo cho anh vừa nói chuyện tản mạn.
Tôi hỏi: "Dự án gì quan trọng thế, nhất định phải anh đi sao?"
Ánh mắt Hạ Văn Uyên thoáng chớp, anh mỉm cười nhẹ: "Ừ, anh không đi thì vấn đề không giải quyết được."
Tôi hơi cúi mắt, mím ch/ặt đôi môi khô, tim đ/ập nhanh khác thường.
Một lúc sau, Hạ Văn Uyên đưa tay ôm tôi nói: "Một tháng chỉ ba mươi ngày thôi, anh sẽ về ngay."
Trên khuôn mặt hơi tái nhợt của tôi nở nụ cười nhẹ, nhưng bỗng tôi cảm thấy khó chịu trong bụng, không kìm được, tôi bụm miệng, quay người lại, nôn khan mấy tiếng.
Hạ Văn Uyên nhíu mày: "Em sao thế? Không khỏe à?"
Tôi đã gần bốn mươi ngày chưa có kinh nguyệt, dù mỗi lần bên anh, chúng tôi đều có biện pháp an toàn, nhưng vẫn có thể xảy ra ngoài ý muốn.
Tôi kìm cơn khó chịu trong bụng, đùa hỏi anh: "Anh nói nếu em có th/ai thì sao?"
Hạ Văn Uyên gần như ngay lập tức trầm mặt.
Chạm phải ánh mắt tối tăm của anh, lòng tôi bỗng thắt lại.
Một lát sau, anh khẽ cong môi, đưa tay xoa tóc tôi cười nói: "Không có th/ai đâu, mỗi lần anh đều có chừng mực cả."
Ngay khoảnh khắc ấy, tim tôi chùng xuống, Hạ Văn Uyên không muốn tôi có th/ai.
14
Hạ Văn Uyên kéo vali đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, mắt dần đỏ hoe.
Tôi thầm hỏi: "Có thể đừng đi không?"
Nhưng dáng vẻ dứt khoát của anh nói với tôi rằng anh nhất định phải đi, vì nơi đó có người phụ nữ anh yêu sâu đậm, nếu chậm một bước, e rằng anh sẽ mất người ấy mãi mãi.
Đóng cửa lại, tôi bỗng oặt người xuống đất, nước mắt tuôn rơi.
Nhưng rất nhanh, bụng tôi lại buồn nôn.
Tôi nôn khan từng cơn, nôn quá khổ sở, tôi bật khóc trong tuyệt vọng, sau đó lại thấy đ/au quá nên bắt đầu cười nức nở.
Tôi như kẻ đi/ên, giãy giụa trong cảm xúc, bơ phờ và tuyệt vọng, tôi - kẻ bắt chước Lâm Chi Uyên ba năm trời, rốt cuộc cũng bị anh ruồng bỏ...
Kiệt sức, tôi co người lại, mặt ch/ôn vào hai đầu gối, như chú mèo con bị thương, vừa cúi đầu liếm vết thương vừa khẽ rên rỉ.
15
Tôi xin nghỉ phép dài trong đoàn, vì không chắc mình có thật sự mang th/ai hay không.
Tôi thậm chí còn ảo tưởng rằng có lẽ Hạ Văn Uyên sẽ đổi ý, quay về bên tôi.
Có lẽ dù tạm thời không muốn có con, nhưng nếu đứa bé đến, anh cũng sẽ dần thay đổi.
Tâm trạng tôi ngày càng bất ổn, vừa nghĩ đến điều tốt vừa lo sợ anh thật sự bỏ rơi mình.
Trong lúc hoang mang và bơ vơ nhất, một người bạn thời nhỏ ở quê nhà Tứ Xuyên gọi điện cho tôi, cô ấy bảo đã đăng ký một tour du lịch, vài ngày nữa sẽ đến Quảng Châu chơi, muốn gặp tôi.
Trong điện thoại, tôi kể hết nỗi oan ức và đ/au khổ cho bạn nghe, kết quả chiều hôm đó cô ấy m/ua vé máy bay ngay, đến Quảng Châu tìm tôi.
Sáng hôm sau, bạn đưa tôi đến bệ/nh viện khám.
Bác sĩ đưa hai phiếu xét nghiệm, một xét nghiệm m/áu, một xét nghiệm nước tiểu.
Kết quả cho thấy, tôi thật sự có th/ai.
16
Nhìn kết quả, lòng tôi như có sợi dây giằng x/é hai đầu, không biết nên vui hay buồn.
Tôi nghĩ rồi quyết định sẽ nói tin này với Hạ Văn Uyên.
Tôi gọi số của anh.
Điện thoại anh bật nhưng mãi không ai nghe.
Tôi nghĩ rồi gọi cho thư ký đi cùng anh, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Tiểu thư Tô, cô tìm tôi có việc gì sao?" thư ký hỏi.
Tôi nói: "Văn Uyên có đó không, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."
Giọng thư ký ấp úng, có chút khó xử: "Hiện giờ Hạ tổng đang không tiện."
Chương 18
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook