Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát huy của tôi.
Sau vài lần dùng tay kéo không được, tôi quyết định cắn thật mạnh vào cánh tay mũm mĩm của cậu ta.
Cuối cùng, Cung Thần - đứa trẻ cuối cùng trong lớp không khóc - cũng gia nhập hội khóc nhè.
Có lẽ do tôi cắn quá mạnh, hôm sau bố mẹ Cung Thần đã đến trường mẫu giáo, và trường lại gọi bố mẹ tôi đến.
Vốn là màn đối đầu căng thẳng, nhưng khi hai người bố nhận ra nhau là đồng đội cũ, mọi chuyện hóa thành buổi "nhận họ" êm ấm.
"Đây là con bé nhà cậu?"
"Thằng nhóc nhà cậu đây à? Xin lỗi nhé, con bé tính khí hơi nóng."
"Thôi nào. Con trai chịu thiệt chút có sao. Này, ngừng khóc ngay!"
...
Từ mẫu giáo đến hết cấp ba, tôi và Cung Thần luôn học chung trường.
Cậu ấy vốn đẹp trai từ nhỏ, đến tuổi thiếu niên càng trở nên điển trai, học giỏi lại có khí chất kiêu ngạo thu hút nhiều nữ sinh.
Còn tôi thời dậy thì do rối lo/ạn hormone, cân nặng lên tới 75kg, mặt đầy mụn.
Một sự tương phản đ/au lòng.
Nhưng vì học b/án trú, bác Cung bắt cậu ấy mỗi tối phải đưa tôi về nhà trước.
Thế nên mỗi tối tan học, trên con đường nhỏ, hình ảnh quen thuộc là bóng lưng cao của Cung Thần đeo ba lô, hai tay đan sau gáy, thong thả bước những bước dài cùng tôi.
Cho đến một ngày, tôi nghe rõ mồn một lời chế nhạo trong nhà vệ sinh nữ: "Trai đẹp chắc tự tin lắm về gen nhỉ", "Đẹp thế mà thị lực kém quá".
Tôi lảng vảng mãi mới ra, Cung Thần đang đợi bên ngoài, đưa đồ cho tôi: "Lâu thế? Đến tháng à?"
"Cung Thần, cậu thấy tôi x/ấu xí và b/éo ú có phải không?" Tôi hỏi.
Cung Thần ngơ ngác: "Không mà."
Từ tầng bốn xuống đến sân trường, chúng tôi im lặng.
Đến bên bồn hoa, ánh đèn đường chiếu xuống, Cung Thần chọc nhẹ cánh tay tôi: "Sao bỗng dưng buồn thế?"
Cậu chỉ cái bóng của tôi đùa cợt: "Nhìn bóng cậu kìa, giống hệt quả bóng bay tròn xoe."
"Phiên bản đời thực của "Mỹ nam và quái thú" à?"
- Câu nói chua chát trong nhà vệ sinh bỗng hiện về. Tôi chợt nhớ vô số ánh mắt kỳ thị mọi người dành cho hai đứa. Giờ đến cả Cung Thần cũng mượn bóng hình chế giễu ngoại hình tôi. Đột nhiên, "rầm" một tiếng, thứ gì đó trong tim vỡ tan. "Cung Thần! Cậu cho mình giỏi lắm sao? Giỏi thì liên quan gì đến tôi?!" Tôi ném hộp sữa Wangzai cậu m/ua xuống đất.
"Tôi x/ấu xí, b/éo ú nhưng vẫn đủ tư cách coi thường cậu!"
Cô gái tuổi dậy thì nh.ạy cả.m ấy đã khóc suốt đêm, hôm sau lên cơn sốt cao.
Cung Thần bị bác Cung lôi đến xin lỗi. Thực ra lúc ấy tôi đã biết mình sai nhưng không hề nói giúp cậu một lời.
Cung Thần cũng im thin thít.
"Hai đứa cứng đầu đúng là cặp bài trùng!" Sau khi Cung Thần bị lôi đi, mẹ tôi nghiến răng trách móc.
"Tô Khả Khả, nếu muốn hòa thuận thì cả hai phải sửa tính, không thì tốt nhất đoạn tuyệt luôn đi."
Tôi chưa từng nghĩ một chiều muộn bình thường, lời nói của mẹ khi ngồi gọt táo bên giường tôi lại thành lời tiên tri.
4
Sau cơn sốt, như được khai thông kinh mạch, suốt năm cuối cấp tôi học hành chăm chỉ, ăn kiêng và không còn được Cung Thần cho quà vặt, nhanh chóng giảm còn 55kg.
Trong bữa liên hoan sau thi đại học, tôi còn cất công học theo beauty blogger trang điểm kiểu "đào hoa nhuận".
Kể từ lần sốt đó, cả năm lớp 12 chúng tôi không nói chuyện.
Lần này gặp lại, ngoài câu chào xã giao, cậu ấy chẳng biểu lộ gì thêm.
Tối hôm đó, phụ huynh hai bên say khướt trong men rư/ợu mừng con vượt vũ môn.
Khi ra ban công hóng gió, tôi thấy Cung Thần ngồi trên ghế dài. Một năm không gặp, khuôn mặt cậu ấy càng góc cạnh và điển trai hơn.
Ánh sao mờ phủ lên dáng vẻ thanh tú đầy thu hút nhưng cũng đượm vẻ xa cách.
Trái tim tôi chợt lỡ nhịp.
Nhưng cơ thể vô thức quay đầu định về phòng.
Cung Thần đột nhiên lên tiếng sau lưng: "Tô Khả Khả, xin lỗi."
Tôi gi/ật mình, chợt nhớ lần cãi vã trước là do cậu chê bóng tôi như quả bóng. Đang bối rối không biết đáp lại sao thì cậu đã kéo tôi vào góc khuất sau tàu lá cọ.
Bên lan can, vòng tay quanh eo tôi, cậu từ từ cúi xuống.
Hơi ấm phảng phất mùi hương thanh khiết của nam nhi, xen lẫn sự chiếm hữu vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.
Trong phút bối rối, lần đầu tiên tôi cảm nhận được trái tim rung động như nai con.
Cậu thì thầm: "Đồ vô tâm, em gi/ận anh đến bao giờ nữa?"
Mặt đỏ bừng, tôi ngẩng lên giả bộ bình tĩnh: "Sao? Không được gi/ận à?"
Bình luận
Bình luận Facebook