Sau khi bố không còn ở nhà, em trai bắt đầu quấy rầy mẹ.
Mẹ viện cớ đi chợ ngày càng lâu hơn.
Tôi biết bà chỉ lén lút đi lang thang bên ngoài để trốn tránh đống hỗn độn trong nhà.
Nhưng tôi nhận thấy nét mặt em trai ngày càng âm u.
Một ngày hè, trong nhà chỉ còn tôi và em trai.
Vừa massage chân xong cho em, mẹ đã gọi điện thoại đến.
"Thẩm Oánh, mẹ quên mang CMND, con mang đến ngân hàng cho mẹ."
Tôi bật loa ngoài để em trai nghe rõ.
Tôi lo lắng hỏi: "Để em trai một mình ở nhà ạ?"
Giọng nói bên kia đầy bực dọc: "Chỉ một lát thôi, khóa cửa lại là được, nhanh lên."
Trước khi ra khỏi nhà, tôi liếc nhìn đồng hồ - còn 10 phút nữa là động đất.
11
Kiếp trước cũng vào ngày này, thành phố xảy ra động đất.
Tôi và em trai bị mắc kẹt trong nhà.
Khi chiếc đèn chùm trên đầu rung lắc dữ dội, tôi đ/á/nh thức em đang ngủ say, muốn em dìu tôi chạy thoát.
Không ngờ khi tỉnh dậy, nó đẩy tôi - người đang chắn lối - ra rồi phóng thẳng ra ngoài.
Vốn em trai có cơ hội chạy thoát, nhưng nó bất ngờ quay đầu.
Tôi tưởng nó thức tỉnh lương tri.
Khi thấy nó bỏ mặc tôi, lao thẳng đến chỗ điện thoại, trái tim tôi hoàn toàn ng/uội lạnh.
Trong mắt nó, tôi còn không bằng chiếc điện thoại.
Chi bằng đừng đ/á/nh thức nó, cùng nhau ch*t dưới đống đổ nát còn hơn.
Dù sao mạng nó cũng là do tôi c/ứu.
Kiếp trước chúng tôi bị ch/ôn vùi trong đống hoang tàn.
Ba ngày hay năm ngày, tôi không phân biệt nổi.
Chỉ thấy khát đến đi/ên cuồ/ng.
Cổ họng khô khốc đến mức không tiết nổi giọt nước bọt.
Tôi tưởng mình sẽ ch*t vì mất nước.
Bất ngờ em trai nói: "Chị ơi, em thật sự không muốn ch*t, em còn trẻ lắm. Chị đã c/ứu em một lần, giờ hãy c/ứu em lần nữa đi."
Tôi không hiểu ý nó.
Bản thân còn chưa lo xong, sao có thể c/ứu người khác?
Cho đến khi thấy nó cầm hòn đ/á cứa mạnh vào bắp chân tôi.
M/áu ào ạt tuôn ra.
Nó cúi sát vết thương, tiếng hút máo rít lên, tiếc rẻ từng giọt.
Tôi như bị đóng băng, ngơ ngác nhìn cảnh nó như thú hoan hút m/áu.
Một vết c/ắt chưa đủ.
Nó lại tạo thêm hai, ba vết nữa.
Dù không cảm thấy đ/au, nhưng mất m/áu quá nhiều sẽ ch*t.
Ý thức tôi mơ hồ dần, rồi ngất lịm.
Tỉnh dậy, tôi đã ở bệ/nh viện.
Bác sĩ hỏi về vết thương trên chân.
Bố mẹ nói qua loa, chỉ bảo với mọi người đó là vì tình chị em thắm thiết.
"Đôi chân t/àn t/ật của mày còn c/ứu được mạng Tiểu Bảo, coi như có chút giá trị."
Bố mẹ tránh né chuyện vết thương của tôi.
Dù đôi chân vô tri, không cảm nhận được nỗi đ/au.
Nhưng tim tôi lại quặn thắt tột cùng.
12
Tôi đưa CMND cho mẹ.
Mẹ càu nhàu trách tôi chậm chạp.
Dù bị Thẩm Hạo Vũ hành hạ đến phát đi/ên, bố mẹ vẫn luôn đ/au đáu lo cho nó.
Hàng tháng đều gửi tiền vào tài khoản, tích cóp cho hôn sự của nó sau này.
Bởi tình trạng hiện tại, muốn kết hôn ắt phải có khoản tiền kha khá.
Chẳng mấy chốc, thành phố chấn động dữ dội, các tòa nhà rung lắc k/inh h/oàng.
Người đi đường hét thất thanh: "Động đất! Mau chạy đi!"
Tôi và mẹ vội chạy đến bãi đất trống, nơi tụ tập nhiều người may mắn thoát nạn.
Vừa thở phào, đột nhiên mẹ như chợt nhớ điều gì.
Hai tay bà siết ch/ặt vai tôi.
Bà gào thét đi/ên cuồ/ng: "Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo vẫn ở nhà phải không?"
"Em trai bị khóa trong nhà rồi."
Mặt tôi hoảng hốt, nhưng trong lòng nở hoa.
Bây giờ mới nhớ ra, chắc x/á/c nó đã thành bánh tráng rồi.
Mẹ hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Tỉnh dậy, mẹ bắt đầu nhịn ăn uống, sống như thây m/a.
Cửa là do bà bảo tôi khóa, bà không có lý do để trách tôi.
Dù không khóa cửa, Thẩm Hạo Vũ đã liệt chân, cũng không thể tự thoát.
Mỗi khi mẹ có dấu hiệu ng/uôi ngoai.
Tôi lại vô tình thốt lên: "Giá như lúc đó con ở nhà, con đã có thể c/ứu em trai rồi."
Tại sao tôi không ở nhà?
Là vì phải mang CMND cho mẹ.
Bà sẽ không bao giờ biết.
CMND của bà là do tôi lén lấy từ túi lúc nửa đêm.
Mẹ không thể tha thứ cho bản thân.
Chính bà đã ch/ặt đ/ứt hy vọng sống của con trai.
Chỉ vài ngày, tóc bà đã điểm bạc.
Cho đến khi đội c/ứu hộ báo tin tìm thấy Thẩm Hạo Vũ.
Khi phát hiện, nửa dưới cơ thể nó bị đ/è dưới tảng đ/á lớn.
Sau khi giải c/ứu, nó được chuyển thẳng đến bệ/nh viện.
Bác sĩ nói với bố mẹ.
Thẩm Hạo Vũ bị ch/ôn vùi quá lâu, nửa thân dưới chịu áp lực lớn, đã mất khả năng sinh sản.
Vốn dĩ nó sống sót khiến tôi khó chịu.
Nhưng giờ đây, ai dám chắc sống sẽ tốt hơn?
Bố mẹ không chấp nhận sự thật, đưa em trai đi khắp nơi chữa trị.
Tiếc thay mỗi lần đều vô vọng.
Thẩm Hạo Vũ suốt ngày nằm liệt giường, bất lực.
Số tiền tích cóp cho nó cũng đội sổ vì viện phí.
Họ ăn không ngon ngủ không yên, sợ trăm năm sau không ai chăm sóc nó.
Cảm xúc của họ chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Kỳ thi đại học sắp tới, việc học mới là quan trọng nhất.
Không ngờ lúc này bố mẹ chợt nhớ đến tôi, tính kế lợi dụng tôi.
13
Sau khi kết quả thi đại học công bố, tôi đạt điểm khá cao, đăng ký vào trường Y ở tỉnh khác.
Đó là ngôi trường tôi hằng mong ước từ kiếp trước.
Kiếp này cuối cùng cũng toại nguyện.
Vài ngày sau, tôi nhận điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm.
"Lý Oánh, em có chắc muốn sửa nguyện vọng không? Điểm em cao thế, đăng ký trường địa phương thì phí lắm. Em phải suy nghĩ kỹ về tương lai! Đừng làm điều khiến mình hối h/ận."
"Thưa cô, em..."
Tôi ngớ người không biết trả lời thế nào, đờ đẫn cúp máy.
Có người đã sửa nguyện vọng của tôi, không muốn tôi đi xa.
Ai là thủ phạm?
Còn phải hỏi nữa sao?
Nhớ lại tối hôm đó, khi bước ra từ phòng tắm, tôi thấy mẹ vội vã ra khỏi phòng mình.
Lúc ấy không nghi ngờ gì, hóa ra đợi tôi ở đây!
Vì con trai bà.
Bà quả thật đã dốc hết tâm lực.
Bình luận
Bình luận Facebook