Tôi che nụ cười đang hé môi.
Sau đó đổi vẻ mặt ngơ ngác ngẩng 'Hay là... chuẩn bị bất đó?'
Hứa Tứ khẽ xâu chuỗi hạt, lảng tránh khỏi mặt tôi, vành tai ửng hồng.
Anh ly nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
'Anh... ra ngoài một chút.' lại câu nói đó, vã bỏ chạy như kẻ tr/ộm bị hiện.
Tôi ngồi chỗ bật cười khẽ.
17.
Mãi không Tứ lại.
Tôi đứng vệ sinh.
Khi ngang lối thoát hiểm, cánh đột nhiên bật mở, một bàn kéo mạnh trong.
Ánh đèn leo lét dưới cầu thang.
Tần Vu lôi các bậc thang, một siết tôi.
Gương mặt hắn nhuốm vẻ đ/ộc á/c: 'Khương tổng giỏi lắm.'
Trong nói, lực siết lại thêm.
Không hắn lại sắng ra đến thế.
Tôi ngây ngô: 'Lời Tần tổng nghe không hiểu.'
Mắt liếc xung quanh.
Tính khả năng có người qua lối thoát hiểm...
...Gần như bằng không.
Tần Vu cười lạnh: 'Đừng ng/u, đừng mơ có người tới c/ứu.'
Chợt
Một góc váy sáng màu mắt.
Khương đứng sững, ngơ ngác chúng tôi:
'Hai người đây?'
Ánh nhau.
Người đằng sau khựng lại.
Nhân này, gi/ật mạnh Tần Vu Thu.
Phải nhận
Chiếc khá nặng đô, vài cái đã khiến hắn ngất xỉu.
18.
Tôi trả Thính.
Cô ta đứng như trời trồng, run: 'Cô đ/ập hắn ngất gì?'
Tôi không trả lời, nhắn tin Tứ để khỏi lạc mất tôi.
Nhắn xong, vân có thêm vài phát
Phòng khi Tần Vu tỉnh dậy.
Liếc ôm túi, ngẩng hỏi: đây?'
Khương ngượng ngùng mặt, ngón vò nhau: ăn đây, cảm ơn.'
Hai 'cảm ơn' thốt ra nhẹ như hơi thở.
Tôi hơi bất ngờ, nhướng mày.
Nói xong câu đó, ta phào tôi: giờ không ưa chị. Luôn mọi thứ đáng thuộc em, mọi người đây gh/ét em.
'Hôm đó trong phòng phẫu thuật, đã hiểu ra nhiều điều.'
Dưới đất còn kẻ nằm bất tỉnh.
Đây không phải nơi trò chuyện lý tưởng.
Tôi kéo ra chờ Tứ.
19.
Giao Tần Vu Tứ xử lý.
Tôi đưa nhà trước.
Khi lại, Tần Vu đã bị dẫn mất.
Mọi chuyện như cơn gió thoảng, chẳng để lại dấu vết.
Hứa Tứ bình thản xắn áo, ngón lướt nhẹ tôi.
Anh mỉm cười dịu dàng: 'Anh đã đưa hắn đến nơi cần đến, yên tâm.'
Nếu không ngửi mùi m/áu thoảng anh.
Có đã tin.
Ngón hơi khẽ rụt cổ.
Không để ý tối sầm trong đáy anh.
Vẫn thắc mắc chiếc hạt và áo biến đâu mất.
Gió đêm bờ sông mơn man thổi.
Hứa Tứ gọi: 'Niệm Niệm.'
Tôi nghiêng người.
'Tràng hạt tặng... lỡ rồi.'
Tôi chưa hiểu ẩn ý.
Liền rút ra hai chiếc giơ chiếc lớn hơn lên:
'Vậy có đổi để trói buộc anh?'
Đời nào lại tự m/ua nhẫn cầu hôn.
Tôi bật cười:
'Thế chiếc kia là để trói sao?'
Anh lắc chuyên chú: 'Với anh, luôn được tự do.'
Dáng vẻ bề ngoài điềm tĩnh.
Nhưng bàn giơ nhẫn đang nhẹ.
Tôi cầm chiếc từ đeo ngón anh.
Chú chim vô danh cây ríu rít hót.
Tôi nhón từ áp mặt lại gần.
Hơi nồng nhiệt, không khí quyến rũ.
'Với em, cũng thế.' thì thầm.
-Hết-
Bình luận
Bình luận Facebook