“Vì vậy, con nhất định phải suy nghĩ thấu đáo, đừng nói sai lời, làm sai việc, hiểu chưa?”
Tô Tình cúi đầu, gật nhẹ trong ngậm ngùi.
Bố tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy hồi lâu.
“Được rồi, Tình Tình, bố hỏi con, con có biết mẹ nuôi của chị gái con là Chu Thúy Lan không?”
Cô ấy đột ngột ngẩng đầu, lắc đầu ngây thơ: “Bố ơi, sao bố lại hỏi vậy? Đương nhiên con không biết rồi. Từ khi sinh ra, con đã ở trong nhà này, những người con quen, bố mẹ đều biết cả mà.”
Bố tôi nhìn sâu vào mắt cô: “Mong là như vậy.”
3
Cảnh sát không tìm thấy Chu Thúy Lan. Điều này tôi hiểu rất rõ.
Bao năm nay, bố mẹ chu cấp cho Tô Tình mỗi tháng hơn trăm triệu. Việc giấu một người thật dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, nếu Chu Thúy Lan bị tìm thấy, thân phận cô ta sẽ lộ. Dù có biện minh rằng mình không biết gì, rằng lúc đó còn nhỏ và mọi chuyện đều do Chu Thúy Lan sắp đặt, nhưng cô ấy sẽ mãi mãi mang danh “con gái Chu Thúy Lan”. Mỗi lần bố mẹ nhìn thấy cô, sẽ như thấy vết s/ẹo trên người tôi.
Vì vậy, Chu Thúy Lan trốn đi là kết cục tốt nhất.
Hiện tại, dù bố mẹ nghi ngờ mối qu/an h/ệ giữa Chu Thúy Lan và Tô Tình, nhưng chừng nào Chu Thúy Lan chưa xuất hiện, Tô Tình vẫn là tiểu thư thứ hai trong nhà.
Bố mẹ xếp cho tôi vào cùng lớp với Tô Tình. Khi tôi đến, cô ấy đã là học sinh được yêu thích nhất lớp.
Vừa bước vào, tôi nghe thấy tên mình bị bàn tán khắp nơi:
“Hôm nay chị của Tô Tình là Tô Mộng chuyển đến hả? Nghe nói trước sống ở quê, vừa x/ấu vừa quê mùa.”
“Tô Tình không nói sao? Chị ấy tính tình khó ưa, t/âm th/ần không ổn, là đồ đi/ên.”
“Xui xẻo! Nhà giàu nên mới được chuyển vào đây. Ngồi chung với đứa đi/ên, đọc sách cũng run tay.”
Tôi bước vào lớp, không khí đột ngột im ắng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tô Tình nhiệt tình vẫy tay: “Chị ơi! Chị ngồi cùng em nhé! Em đã xin phép cô giáo rồi. Chị không thích ngồi với người khác thì cứ ngồi với em!”
Tôi chưa từng nói vậy, nhưng lời cô ta vừa dứt, ánh mắt mọi người đầy th/ù địch, như đã mặc định lời Tô Tình.
【Em có nói gh/ét ngồi với ai đâu? Mọi người trông đều tốt mà, xinh đẹp tuấn tú, khí chất hơn người. Được ngồi cùng, em sẽ tiến bộ nhanh thôi!】
【Sao Tô Tình lại nói thế nhỉ? Hay là... cô ấy muốn chia rẽ qu/an h/ệ của em với các bạn?】
【Phải chăng từ khi em về, bố mẹ không còn yêu quý cô ấy nữa, nên gh/en tị, không muốn em sống tốt?】
Đúng vậy, ở thế giới này, mọi người đều nghe được suy nghĩ của tôi.
Ánh mắt hằn học hướng về Tô Tình. Mặt cô ta đỏ bừng, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi giới thiệu đơn giản rồi ngồi cạnh Tô Tình, đưa mắt nhìn cô gái đeo khuyên tai ở bàn đầu.
【Đây hẳn là đại tiểu thư họ Bạch mà Tô Tình nhắc đến? Cô ấy bảo Bạch Linh ngang ngược, đời tư bê bối, từng ph/á th/ai. Nhưng trông cô âu đâu có giống? Khuyên tai đẹp thế, cá tính gh/ê!】
【Tô Tình sao thích bịa chuyện thế nhỉ?】
Xin lỗi nhé, lần này là tôi đang bịa.
Tôi biết cô gái này gia thế hiển hách, chỉ vì cha ngoại tình, mẹ đ/ộc đoán nên tính tình lập dị, suốt ngày la cà với đám du côn.
Nghe nỏ từ nhỏ đã đ/á/nh nhau rất dữ, đàn ông trưởng thành cũng không địch nổi. Vì vậy, ở trường này, cô ấy xứng danh đại tỷ.
Đại tỷ quay lại nhìn tôi đầy nghi hoặc. Tôi giả vờ kinh ngạc trong lòng:
【Sao cô ấy nhìn em thế nhỉ?】
【Chị ấy xinh thế kia mà. Sao Tô Tình lại bôi nhọ vậy? Haizz...】
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng của đại tỷ hướng về Tô Tình.
Ánh mắt kinh ngạc của Tô Tình chưa kịp giấu, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng. Nụ cười cô ta gượng gạo: “Chị... chị lại lên cơn rồi phải không?”
Tôi rút ngay giấy khám sức khỏe t/âm th/ần: “Em cứ bảo chị có vấn đề à? Trước đã khám rồi mà, chị bình thường. Em xem này, giấy tờ đây này!”
Bạch Linh liếc qua tờ giấy, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc như d/ao đ/âm thẳng vào Tô Tình: “Tô Tình! Tan học đứng đợi chị. Chị có chuyện muốn nói.”
4
Tô Tình h/oảng s/ợ nhìn tôi, không kìm được nữa: “Em có nói gì về Bạch Linh đâu? Chị bị đi/ên à? Chị cố tình vu khống em!”
Tôi ngạc nhiên: “Chị vu khống em ở đâu?”
Chị có nói câu nào đâu? Chỉ nghĩ trong đầu thôi mà, có phạm pháp không?
【Á à? Chị có nói ra đâu? Hay lỡ lời rồi? Sao kỳ vậy?】
Ánh mắt Bạch Linh càng thêm lạnh lùng: “Đủ rồi! Tao không nghe lời bào chữa. Tô Tình! Mày mà trốn tan học, tao đảm bảo mày không tồn nổi ở thành phố này.”
Bạch Linh là dân chơi hạng sang, gia đình có thế lực. Cô ấy không phải loại đầu gấu tầm thường, mà là đại tiểu thư khiến người ta phải quỳ dưới chân để ăn đò/n.
Tô Tình suýt khóc, nhìn tôi đầy sốt ruột. Lớp trưởng Triệu Thần không đành lòng, vội can ngăn: “Bạch Linh! Chắc có hiểu lầm gì đây. Em nghĩ xem, bình thường Tô Tình đối xử tốt với chị thế nào? Chị muốn gì, cô ấy cho nấy. Sao lại đi nói x/ấu sau lưng?”
“Theo anh, có khi do Tô Mộng có vấn đề.”
Nhân lúc Bạch Linh phân vân, tôi lại "thả" suy nghĩ:
【Nhưng Tô Tình đúng là đã nói thế mà. Em có vấn đề gì chứ? Hay mọi người... nghe được suy nghĩ của em?】
【À đây chắc là lớp trưởng Triệu Thần? Hèn chi cô ấy bảo Triệu Thần là kẻ a dua, suốt ngày vây quanh nịnh nọt, thực ra không xứng đáng nâng dép.】
Bình luận
Bình luận Facebook