Sau khi sang tên biệt thự

Chương 2

25/07/2025 03:19

Tôi bị sốc bởi những lời lẽ trơ trẽn của hắn.

Đến nhà tôi ở, là vì tôi?

Nụ cười trên mặt tôi dần tắt lịm.

"Chú à, cháu và Tôn Vũ còn chưa cưới, các vị đã đến nhà cháu phân chia nhà cửa của cháu, không ổn lắm nhỉ?"

Tôi nhấn mạnh hai từ "nhà cháu".

"Nhà ai chứ nhà ai? Cháu có biết lễ phép là gì không?" Mẹ hắn quát lên.

"Chưa về nhà chồng đã cãi lời người lớn, bố mẹ dạy cháu như thế à?"

Nhắc đến bố mẹ tôi, chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi cũng cạn kiệt.

"Bố mẹ cháu chỉ dạy cháu đừng nhòm ngó đồ của người khác! Sao, dì, mẹ dì không dạy dì điều đó sao?"

"Mày nói cái quái gì thế!" Bố hắn trợn mắt, hung dữ bước về phía tôi, dường như định động thủ!

"Bố! Bố!"

Tôn Vũ vội ngăn lại, liên tục ra hiệu cho tôi.

"Lâm Lâm không có ý đó đâu, Lâm Lâm, em nhanh xin lỗi bố mẹ anh đi!"

Giờ mới biết ra hiệu, lúc nãy khi tôi bảo hắn nói thì chỉ im như thóc.

Tôi cười lạnh:

"Anh đừng ngăn, trên tường nhà tôi có hệ thống báo động.

"Cứ thử động vào tôi xem!"

Bố Tôn Vũ tắc họng, gi/ật phắt tay hắn ra.

Hắn chỉ thẳng ngón tay vào tôi, thở phì phò vì tức gi/ận, cuối cùng vẫn không dám động thủ, chỉ có thể ném tàn th/uốc xuống đất, dùng chân dập tắt.

Để lại một vết đen.

Tôi tức đi/ên người, bật mở cửa lớn.

"Dẫn bố mẹ anh đi, cút ngay!"

Tôn Vũ nhìn tôi không hài lòng: "Lâm Lâm, trước giờ em nóng nảy anh chưa nói gì, nhưng đây là bố mẹ anh, em không thể tôn trọng chút sao?"

Bố hắn nhổ nước bọt: "Mày vẫn chưa thấy sao, người ta coi thường chúng ta mà!"

Mẹ Tôn Vũ thì trừng mắt á/c đ/ộc nhìn tôi, quát to:

"Mày đợi đấy, đồ vô phép, xem tao có cho mày bước chân vào nhà tao không!

"Tao nói cho mày biết, tao thà ch*t cũng không để Tôn Vũ cưới thứ vô giáo dục như mày!"

Tôi cười khẩy.

"Phải, nhà các vị giáo dục nhất, cả nhà đều nhòm ngó chút tài sản của người khác.

"Nếu đây là giáo dục, thì nhà tôi đúng là không có."

"Mày——" Mẹ hắn định nói tiếp nhưng bị Tôn Vũ kéo lại.

Ánh mắt hắn đầy tức gi/ận, hạ giọng:

"Lý Lâm, em quá đáng rồi!

"Xin lỗi bố mẹ anh đi!"

Nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, cơn gi/ận trong lòng tôi bỗng tan biến.

Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và vô lý vô cùng.

Tôn Vũ trước đây đâu có thế này, nếu biết hắn là người như vậy, tôi đã không đến với hắn.

Chúng tôi quen nhau hồi đại học, lúc đó hắn mặc đồ cũ nhưng luôn sạch sẽ gọn gàng.

Nhà không chu cấp sinh hoạt phí, tiền làm thêm không đủ đóng học phí và sinh hoạt, cuộc sống luôn chật vật.

Hắn thường chỉ ăn bánh bao cả ngày, kèm bát canh miễn phí ở căng-tin.

Canh đó rất khó uống, như nước cọ nồi, chúng tôi chẳng thèm, chỉ mỗi hắn đi lấy.

Là bí thư chi đoàn, tôi không nỡ nhìn, không nhịn được giúp hắn, luôn viện cớ lấy cơm nhiều ăn không hết để cùng hắn ăn.

Hắn không tự ái, luôn lịch sự cảm ơn tôi.

Đeo kính, da trắng, đúng chuẩn thư sinh.

Thời gian trôi qua, tôi dần có cảm tình với chàng trai không tự ti cũng không kiêu ngạo này.

Một năm sau, chúng tôi yêu nhau.

Nhưng tôi không ngờ rằng, hễ liên quan đến bố mẹ hắn, cả con người hắn thay đổi!

Hắn rõ ràng biết bố mẹ sai nhưng vẫn bắt tôi cúi đầu.

Tôi thất vọng nhìn hắn, trong đầu bỗng hiện lên lời bố tôi từng nói.

Lúc đó bố không đồng ý chúng tôi đến với nhau, tôi ưỡn cổ nói Tôn Vũ đối xử tốt với tôi, sau này nhất định không phụ tôi!

Bố nhìn tôi thở dài: "Con chỉ ham nó tốt với con, sau này nó không tốt nữa thì con làm sao?"

Lúc đó tôi không để tâm, ai ngờ lời ấy thành sự thật.

Tôi nắm ch/ặt tay, hít sâu, ngẩng đầu nhìn Tôn Vũ.

"Cút đi!"

"Được."

Hắn nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt thoáng chút hằn học.

"Lý Lâm, đây là do em ép anh."

02

Ánh mắt Tôn Vũ khi rời đi khiến tôi thấy xa lạ.

Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp người kỳ quặc như bố mẹ hắn, lúc này không kịp nghĩ nhiều, vội về nhà định kể với bố mẹ.

Kết quả vừa về nhà chưa bao lâu, điện thoại bàn nhà đổ chuông.

Nhấc máy, nhân viên quản lý ngập ngừng:

"Có phải cô Lý không? Có người tìm... nói là bố mẹ chồng của cô.

"Tôi nên cho họ vào hay..."

Tôi nào có bố mẹ chồng?

Nghe mô tả, tôi hiểu ngay, là Tôn Vũ và bố mẹ hắn tới!

Mẹ tôi đứng dậy: "Hay là đến xin lỗi?

"Thằng Tôn Vũ trước mẹ thấy ngoan lắm mà, nhà mình m/ua nhà m/ua xe, nó không biết ơn thì cũng phải nhớ cái tốt chứ?"

Bố tôi hít một hơi th/uốc:

"Chưa chắc, có khi đến mách lẻo đấy."

Quả nhiên, bố mẹ Tôn Vũ vừa vào cửa đã quát tháo ầm ĩ, mẹ hắn xì mũi, tùy tiện lau tay vào quần, chỉ tôi nhăn mặt:

"Thông gia à, không phải tôi nói, nhà chị dạy con cái thế nào vậy?

"Một chút phép tắc cũng không biết, mở miệng là nhà tôi nhà chị, còn coi thường chúng tôi, thế này sau này sao vào cửa nhà chúng tôi hầu hạ?"

Bố hắn gật đầu: "Đúng đấy, dạy con phải thương cho roj cho vọt, không biết điều thì phải đ/á/nh!

"Coi con tôi từ nhỏ đ/á/nh ra, giờ mới có thành tựu thế này."

Bố mẹ tôi sửng sốt.

Có lẽ trong đời chưa từng gặp kẻ trơ trẽn như vậy, nhất thời không nói nên lời.

Một lát sau, mẹ tôi mới định thần, dường như dốc hết tu dưỡng để không ch/ửi, quay sang Tôn Vũ gượng cười.

"Tôn Vũ à, bố mẹ cháu có hiểu lầm gì không?"

Bố tôi tính nóng nảy, trực tiếp cười lạnh:

"Tôi dạy con thế nào không cần anh dạy khôn!"

Danh sách chương

4 chương
05/06/2025 01:01
0
05/06/2025 01:01
0
25/07/2025 03:19
0
25/07/2025 03:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu