Tìm kiếm gần đây
Ta bảo hắn Tạ đố đố lên kinh thành ứng thí, khi về sẽ mang theo xâu hồ lô đường to. Về sau Tạ Diễn quả nhiên trở về, phong lưu đắc ý ngựa phi nhanh. Nhưng khi thấy ta, ánh mắt hắn lại ảm đạm. Hắn nói, tuyển chọn rư/ợu cung đã kết thúc, 'Hồng Trạng Nguyên' không kịp tham gia. Ta chẳng lấy làm lạ, rư/ợu cung phần nhiều từ lão tự hiệu trăm năm, cội rễ sâu dày, đâu phải thứ kiến lửa mới chập chững như ta lay chuyển nổi. Huống chi nhân sinh há trơn tru mãi, ta tới nay đã là đường bằng phẳng. Chỉ tiếc rằng sứ đoàn Cao Lư triều cống, ta sợ chẳng còn cơ hội gặp người mong ngóng.
13.
'Hồng Trạng Nguyên' tuy chẳng thành rư/ợu cung, nhưng cũng nhờ ánh sáng tân khoa trạng nguyên, tại kinh thành có chút danh tiếng. Người từ kinh thành tới Kinh Châu thành, đều ghé tiệm ta uống một hồ. Hai tháng sau, lúc ta nếm rư/ợu nơi hậu viện, chợt nghe đại đường vang lời hùng h/ồn ngượng nghịu: "Chủ quán, cho một hồ rư/ợu."
Là người phụ nữ mũi cao lông mày rậm tóc xoăn, bên cạnh mấy kẻ tùy tùng dáng đàn ông, mắt xanh thẳm như hồ như nàng. Khách trong tiệm đưa mắt dò xét, nàng lại ung dung tự tìm chỗ ngồi. Ta vẫy tay, bảo tiểu nhị đem rư/ợu nếm thử trên quầy mỗi thứ một chén tặng nàng, chỉ bảo là tiệm biếu. Lén đứng sau bình phong, thấy nàng từ vị nhạt đến đậm nếm qua hết, rồi giơ ngón cái lên.
"Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây."
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ."
Tiểu nhĩ đón khách nơi cửa lớn hớt ha hớt hải chạy tới.
"Chưởng quỹ không ổn rồi, tứ thiếu gia nhà họ Lưu vừa quăng một kẻ nửa sống nửa ch*t trước cửa tiệm ta."
Nhà họ Lưu là ngoại thích phu nhân tri phủ, tứ thiếu gia lại nổi tiếng phong lưu khắp Kinh Châu thành, thu mười ba nàng thiếp, ta với hắn vốn không oán không cừu, cớ sao hắn làm thế? Ta nhanh chân ra cửa, tiểu nhị lật kẻ nằm đất m/áu me bầm dập mới nhận ra, người ấy chính là Giang Dũ Bạch.
Lúc ấy, một tên gia bộc ném xuống đất cây trâm ngọc: "Thập tứ di nương nhà ta nói, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, trách thì trách mệnh chẳng do người."
Kẻ dưới đất trợn mắt, bẻ g/ãy cây trâm, lòng bàn tay thêm vệt m/áu.
"Hắn là bằng hữu của ngươi?"
Người nữ dị quốc áp tới, sai khiêng Giang Dũ Bạch lên. Mệnh vận thật huyền diệu, kiếp trước lúc ta lén thỉnh giáo nàng phương pháp nấu rư/ợu trong yến tiệc, nàng cũng chỉ Giang Dũ Bạch hỏi ta thế. Biết ý ta, nàng nhiệt tình vẽ hình, huyên thuyên truyền thụ hết mực. Cuối cùng còn bảo dịch quan bên cạnh viết ra giúp, ta vội ngăn lại. Ta đâu biết mấy chữ. Dịch quan giải thích giùm, nàng bỗng nổi gi/ận đùng đùng.
"Nữ tử vô tài tiện thị đức? Ai nói thế?"
Nàng nhổ một câu ta chẳng hiểu, nhận ra nói sai, lại thêm: "Cứt chó."
Nàng nghiêm nghị hỏi: "Nữ tử Trung Nguyên các ngươi, quả là phụ thuộc vào đàn ông sao?"
Ta c/âm nín. Bởi lúc ấy, ta quả thực nương tựa Giang Dũ Bạch mà sống. Ta là thê tử hắn, là mẫu thân con hắn, là nữ chủ nhân phủ hắn, dẫu ch*t rồi trên bài vị cũng mang họ hắn. Người nữ phẫn nộ rời tiệc, đi trước buông lời: "Là ngươi tự kh/inh mình."
Câu này ta nhớ mãi, tới lúc lâm chung mới thừa nhận, nàng đúng. Lời nữ tử ngắt dòng suy nghĩ: "Đờ đẫn làm gì, mau gọi người c/ứu hắn."
Người của nữ tử đưa Giang Dũ Bạch tới y quán.
14.
Thương tích Giang Dũ Bạch là ngoài da, đại phu bảo dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Ta cũng chẳng đoái hoài. Giang Dũ Bạch tỉnh dậy tự đi, lúc y quán sai người mang tờ thiếu điều hắn để lại, ta đang nhã gian cùng nữ dị quốc nhấm rư/ợu đàm luận. Quan thoại nàng nói trôi chảy hơn kiếp trước nhiều. Nàng bảo tên là La Mãn, con gái đệ nhất phú hào nước Cao Lư. Nàng chẳng hứng thú ki/ếm tiền, chỉ thích ngao du uống rư/ợu, nhàn rỗi còn tự nấu rư/ợu, phương pháp nàng giờ đã truyền khắp Cao Lư.
Lần triều cống này, nàng tình cờ nếm rư/ợu ta nấu ngoài chợ, thơm ngon đậm đà hơn rư/ợu nàng, muốn tìm ta thỉnh giáo. Ta vui vẻ nhận lời, kéo nàng tới cửa sổ, chỉ một sân viện ven sông.
"Nàng hứa với ta, mỗi năm triều cống, đều tới đây một lần, tới đó kể sở kiến sở văn, ta sẽ tặng nàng bộ dụng cụ chưng cất cải tiến."
La Mãn theo hướng ta chỉ, hỏi đó là nơi nào. Ta bảo là nữ tử học đường, chia đông tây hai viện, đông viện dạy nữ tử đọc viết, tây viện dạy nấu rư/ợu tính toán, văn để thông lý, nghề để mưu sinh, giờ chỉ thiếu vị tiên sinh thấy rộng nghe nhiều kể cho chúng thế giới ngoài kia bao la, nữ tử chớ nên giam mình hậu viện. La Mãn chống cằm hỏi: "Sao lại muốn lập học đường thế này?"
Ta trang trọng đáp, như đối diện chính mình kiếp trước.
"Ta muốn nói với chúng, nữ tử chưa từng là phụ thuộc của đàn ông, thế gian vốn chia đôi trời nam nữ, ta tự lực cũng sống được."
La Mãn vỗ tay tán thưởng, uống cạn một bát rư/ợu: "Tốt lắm, ta hàng năm đều tới, ngươi không mời ta cũng tới."
Nàng là người nhiệt tâm, kéo ta muốn tới học đường xem. Qua ven sông, ta thấy bóng dáng quen thuộc. Gió sông vi vút, bóng người đơn chiếc. Hắn chẳng biết xoay sở đâu ra áo xanh, tấm vải xám c/ắt làm phướn. Trên viết: "Vẽ chân dung, mười văn một bức; vẽ cảnh, năm văn một bức."
La Mãn cũng thấy hắn, thấy thương, hỏi ta có nên c/ứu giúp. Ta lắc đầu, cha ta từng nói, có tay có chân, thế nào cũng chẳng ch*t đói.
15.
Về sau, ta cũng chẳng thành thân. Ngày ngày bận rộn buôn b/án, lúc nhàn rỗi dùng học ngôn ngữ nước khác. Sau nữa, song thân trăm tuổi, ta giao tửu lâu cho trẻ học đường trông coi. Tự mình tới Cao Lư tìm La Mãn. Mùa đông chúng ta xuôi nam tìm ấm, mùa hè ngược bắc tránh nóng, xuân thu về nước mình xử lý việc riêng.
Chỉ một mùa đông ta thất hẹn. Tạ Diễn từ kinh thành về. Ta cùng hắn ở dưỡng nhi viện ăn niên dạ phạn. Qua ba tuần rư/ợu, hắn nhắc tới người trong lòng. Hắn nói: "Nàng như chim hồng nhạn, lòng hướng đại thiên thế giới, ta chẳng đợi được nữa, ta nên thành thân."
Ta cười gật đầu, nước mắt lã chã rơi vào bát. Giá như hắn gặp cô gái ngốc kiếp trước kia thì tốt biết bao. Tiếc rằng hắn gặp ta. Khe nứt khắc sâu trong tim, dẫu ánh dương rọi vào, vẫn để lại bóng tối. Ta mãi chẳng yêu được ai, cũng chẳng muốn ai khổ vì ta. Nhân sinh hải hải, sơn sơn nhi xuyên. Ta chỉ muốn thấy chúng sinh, thấy chính mình.
- Hết -
Tác giả: Vân Tụ Vị Miên
Chương 6
Chương 10
Chương 16
Chương 8
Chương 7
Chương 13
Chương 6
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook