Ai ngờ tôi chưa kịp vui mừng được hai ngày thì mẹ tôi đã xuất hiện.
Anh cả và em trai đưa bà đến. Không hiểu sao họ tìm được nhà mới của tôi, sáng sớm đã gõ cửa ầm ầm. Hôm đó là cuối tuần, con trai đi học thêm từ sớm, tôi và chồng làm việc muộn nên vẫn đang ngủ nướng. Nghe tiếng gõ cửa, tôi tưởng con quên đồ về lấy, vừa ngáp dài vừa mở cửa thì thấy anh trai, em trai xách đồ đạc lỉnh kỉnh đứng cạnh mẹ.
Tôi đứng hình, họ liền đẩy cửa xồng xộc bước vào. Một năm không gặp, mẹ già hẳn đi, chắc sống với anh chị dâu cùng em trai em dâu không được vui vẻ lắm. Bọn họ dường như quên hết chuyện đêm ba mươi năm ấy, vô tư xách đồ vào nhà.
Mẹ đi loanh quanh phòng khách gật gù: 'Ừ, nhà này được đấy, sáng sủa lại rộng rãi.'
Anh cả bước vào phòng sách nhìn ngó rồi vẫy tay: 'Mẹ ơi vào xem, phòng này có thể sửa thành phòng ngủ.'
Cứ như thể đây là nhà của họ vậy.
Tôi khoanh tay đứng tựa cửa, lạnh lùng theo dõi màn kịch tự diễn của họ. Mẹ gật đầu: 'Ừ, hơi chật nhưng tạm được.'
Anh cả quay sang tôi ra lệnh: 'Ngọc này, mẹ ở đâu cũng không quen, chỉ thích đến với em thôi.'
Tôi khịt mũi: 'Hóa ra mấy người không chịu nuôi bà.'
Em trai nhăn mặt: 'Chị nói gì thế? Mẹ nhớ chị nên mới bắt tụi em đưa đến đây.'
Tôi cười nhạt: 'Thế sao không ở nhà mình nữa?'
Anh cả ngượng ngùng ho khan: 'Mẹ đã chuyển nhà cho tôi và thằng em rồi. Bà chỉ muốn sum vầy cùng con cháu.'
Tôi vỗ tay: 'À ra vậy! Cư/ớp được nhà xong đuổi mẹ ra đường hả?'
Anh cả gi/ận dữ: 'Mày ăn nói gì thế?!'
Em trai vội ra hiệu ngắt lời: 'Thôi bỏ qua chuyện cũ đi. Nửa năm qua mẹ ở nhà anh em em cứ bứt rứt khó chịu, chỉ muốn về với chị. Dù sao chị cũng là con ruột, không lẽ đuổi mẹ?'
Tôi gật đầu: 'Ừ, con ruột mà. Lúc chia vàng chia nhà thì coi như người dưng, đến lúc nuôi nấng lại thành con cưng. Lúc t/át tai thì đúng là đứa con dâu hào phóng.'
Mẹ đỏ mặt quát: 'Ngọc! Mẹ nuôi mày lớn, t/át vài cái mà còn oán h/ận?'
Nhắc đến mấy cái t/át năm nào, nước mắt tôi lại ứa ra: 'Từ hôm đó con đã mất mẹ rồi. Các vị đi đi.'
Mẹ trợn mắt: 'Mày đuổi mẹ?'
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ. Mẹ rút thẻ bảo hiểm: 'Mẹ không ăn bám, lương hưu 2 triệu đây!'
Chưa kịp đáp, chồng tôi xông ra từ phòng ngủ: '2 tỷ cũng không thèm! Về với mấy đứa con trai quý tử của bà đi!'
Anh hùng hổ xách mấy túi đồ ném ra cổng. Mẹ tôi đứng hình mặt đỏ lựng, anh cả chỉ mặt chồng tôi: 'Làm rể mà dám đuổi mẹ vợ?'
Chồng tôi gằn giọng: 'Kẻ bất hiếu không đáng được tôn trọng.'
Em trai định cãi lại, chồng tôi quắc mắt: 'Hai người cũng vậy. Đứa v/ay 5 triệu, đứa xin 8 triệu khi chúng tôi m/ua nhà phải đi v/ay mượn. Mặt dày thật!'
Tôi cúi gằm mặt x/ấu hổ. Chuyện năm xưa tôi lén đưa tiền nhà cho họ giờ bị phơi bày. Chồng tiếp tục: 'Hồi ba nằm liệt, một mình Ngọc nghỉ việc chăm sóc ba 3 năm trời. Các người có biết chúng tôi sống cực khổ thế nào không?'
Anh cả khịt mũi: 'Chuyện xưa vớ vẩn!'
Chồng tôi chỉ thẳng cửa: 'Cút ngay!'
Mẹ nhìn tôi đầy trách móc. Tôi lạnh lùng ngoảnh mặt. Bà nghiến răng: 'Tốt thôi! Từ nay đừng nhận mẹ!'
Tôi thầm nghĩ: 'Cầu còn không được!'
Nửa năm sau, cô bạn thân chuyển đi nơi khác, nhượng lại quán ăn đêm với giá 10 triệu. Tôi đã học nghề thuần thục, khách quen lại đông, giá này quá hời.
Hai vợ chồng quyết định nhận chuyển nhượng dù không đủ tiền. Bạn đồng ý cho trả góp trong 18 tháng.
Thế là tôi thành chủ quán! C/ắt giảm nhân sự, tự mình đứng bếp, chồng tan làm lại phụ giúp. Khai trương giảm giá 50% đồ uống, khách ùn ùn kéo đến. Có ngày doanh thu lên tới cả chục triệu. Đếm những đồng tiền xươ/ng m/áu, hai vợ chồng tôi cười tít mắt.
Bình luận
Bình luận Facebook