Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trước khi nhà tôi phá sản, bố đã gả tôi cho một người chồng, bảo là để chăm sóc tôi.
Nhưng người đàn ông ấy mặt mày dữ tợn, hành động thô lỗ, lưng đầy hình xăm.
Một bữa ăn hết ba bát cơm.
Tôi nghĩ hắn một quyền có thể đ/á/nh ch*t tôi.
Đêm tân hôn, tôi rón rén bước lại gần, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn lại phá hỏng không khí bằng câu hỏi:
"Bức thư tình trong cặp sách của em do thằng nhóc quê mùa nào gửi thế?"
1
Bố tôi đầu tư thất bại, không những phá sản mà còn vướng vòng lao lý, nhận án mười năm tù.
Trước đó, ông dường như đã đề phòng, đính hôn tôi với một người.
Người đàn ông tên Lý Diệu, hơn tôi mười tuổi.
Mồ côi, mười mấy tuổi đã giang hồ lăn lộn, toát lên vẻ ngang tàng.
Nghe nửa hắn từng theo ba đại ca, cả ba đều không có kết cục tốt.
Nhưng lần nào hắn cũng thoát thân an toàn, tiếp quản cơ nghiệp của các đại ca.
Nhờ vậy mới có được địa vị ngày nay.
Lần đầu gặp hắn là tháng trước.
Lúc đó, đám đòi n/ợ vây kín cửa nhà tôi.
Bố tôi đang vật lộn xin họ giải tán.
Lý Diệu đột nhiên phóng xe máy ầm ầm xông thẳng vào sân.
Ngạo nghễ vô cùng.
Khiến mọi người h/oảng s/ợ bỏ chạy tán lo/ạn.
"Tôi đến đón vợ đi học."
Dừng xe, hắn cởi mũ bảo hiểm, nhếch cằm về phía bố tôi.
Tôi tò mò thò đầu từ sau lưng bố, e dè nhìn sang.
Người đàn ông c/ắt tóc cua, mắt sáng, đường nét góc cạnh.
Cánh tay đỡ ghi đông nổi cuồn cuộn cơ bắp, phía trong có vết s/ẹo dài g/ớm ghiếc.
Áo quần đen tuyền, không trang sức.
Làn da nâu càng tô đậm vẻ hoang dại.
Tim tôi đ/ập thình thịch, định hỏi bố ai là vợ hắn thì đã bị bố đẩy ra trước.
"Đúng rồi, đi theo chồng con đến trường đi, đừng về nữa."
Mắt tôi tròn xoe.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên: Đem con gái trả n/ợ?
Lý Diệu chẳng khách sáo, nắm cổ tay tôi kéo mạnh, kéo tôi đến bên.
Ra lệnh:
"Lên xe."
Khí thế của hắn khác hẳn lũ công tử hào môn giả dối.
Đầy nguy hiểm và t/àn b/ạo.
Tôi cắn răng, theo hắn đi trong lòng vô cùng bi thương.
Sau đó, tôi dọn đến nhà hắn - nhà tôi bị phong tỏa, không nơi nương tựa.
Nhưng hắn chẳng động chạm gì tôi.
Còn giúp tôi giải quyết lũ đòi n/ợ.
Chỉ có điều hắn gh/ét tôi ăn chậm.
Gh/ét tôi tắm lâu.
Gh/ét tôi nói năng rề rà.
...
2
Hôm nay là ngày cưới của tôi.
Do bố tôi sắp đặt trước khi vào tù.
Lý Diệu không tổ chức linh đình, chỉ mời vài ba bạn hữu, đặt vài bàn tiệc trong khách sạn.
Hắn cũng gửi thiếp mời họ hàng nhà tôi, nhưng bọn họ sợ vạ lây, tránh mặt tôi xa lắc.
Chẳng ai tới dự.
Hắn hỏi có muốn mời bạn học không.
Tôi lắc đầu ngay lập tức.
Kết hôn non trẻ, ai mà nỡ nói ra.
Ngay cả giảng viên của tôi còn đ/ộc thân nữa là.
Một giờ sáng, tiệc tàn.
Lý Diệu say khướt, bước đi không vững.
Trên đường về, bắt tôi đỡ suốt quãng đường.
Chiếc váy cưới vướng víu, phần ng/ực không có gì che đỡ, tôi phải liên tục chỉnh sửa.
Lý Diệu dường như để ý, cười khúc khích mấy lần.
Nhưng mỗi khi tôi nhìn lại, hắn đều nhắm nghiền mắt.
Về đến tầng hai, tôi nhìn dãy hành lang dán chữ hỷ đỏ chói, lòng đầy lo lắng.
Đêm động phòng hoa chúc cần làm gì tôi hiểu.
Nhưng trước giờ chúng tôi ngủ phòng riêng.
Sáng nay ra khỏi nhà, hắn cũng không dặn dò gì.
Giờ hắn đã say.
Vậy là tôi phải tự quyết định phòng nào để động phòng sao?
Đang phân vân giữa hai phòng ngủ lần thứ sáu, Lý Diệu bỗng tỉnh dậy.
Lẳng lặng ngồi xổm, ôm lấy đầu gối tôi, vác lên vai rồo bước về phòng cũ của tôi.
Tôi kêu lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tỉnh rồi, khỏi cần tôi tự động.
Nào ngờ vào phòng, hắn đặt tôi xuống.
Giang tay ngả lưng lên giường, bất động.
Vậy là lại đến lượt tôi chủ động sao?
Mắt tôi ngân ngấn, do dự không quyết.
"Lý Diệu.
Em...
Anh... ngủ rồi à?"
Hắn cựa mình, lăn cổ trả lời lè nhè: "Đừng lề mề."
Thôi được.
Không lề mề.
Tôi hít sức, trèo lên giường cởi nút áo sơ mi cho hắn.
Nhưng tay run lẩy bẩy.
Nước mắt giàn giụa rơi không ngừng.
Hắn bất ngờ mở mắt, nắm ch/ặt cổ tay tôi.
Ánh mắt đầy giễu cợt.
"Tiểu thư, cho cơ hội mà không nắm được à.
Chuyện vài ba cái là xong, lần lữa mãi làm gì?"
Tôi chớp mắt liên hồi, gi/ận dỗi: "Anh giả vờ say..."
Chưa nói hết câu, hắn ngồi dậy áp sát, nhướng mày.
Tôi im bặt, không dám nhúc nhích.
Suốt tháng chung sống trước đó, tôi đã biết tính hắn nóng nảy, thiếu kiên nhẫn.
Gh/ét gì là thẳng thừng phang ngay, chẳng giữ thể diện cho ai.
Như cô em gái nuôi của đàn em, thích giả giọng the thé.
Hắn phán thẳng: "Giấu con gà thét đi."
Một lát sau, hắn lùi lại chút.
Bàn tay xươ/ng xương nhanh chóng cởi vài nút áo: "Bức thư tình trong cặp em do thằng nhóc quê mùa nào gửi thế?"
3
Lý Diệu là người đàn ông biết phân thân.
Tôi thì không.
Khi ngọn lửa dần th/iêu đ/ốt, đầu óc tôi như nồi cháo lo/ạn.
Hắn vẫn tỉnh táo tra hỏi chi tiết.
"Hai đứa là bạn thanh mai trúc mã?"
"Thân đến mức này, nó có đưa lễ cưới không?"
"Đừng khóc nữa, khó chịu thì em cứ nói."
...
Tôi trả lời qua quýt, khi xong việc liền thiếp đi.
Tỉnh dậy lúc xế chiều hôm sau.
Lý Diệu đang ngồi bệ cửa xem bảng báo giá.
Thấy tôi dậy, hắn cười: "Ngủ ngon thật đấy, tối qua mệt lắm à?"
Tôi x/ấu hổ kéo chăn trùm mặt.
Đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi nhà đổ vỡ.
Bao áp lực chất chồng khiến tôi tưởng mình n/ổ tung.
Đêm qua xả hết mọi uất ức, tìm được lối thoát.
Ăn xong, Lý Diệu dẫn tôi đi thăm bố trong tù.
Chương 15
Chương 8 HẾT
Chương 18
Chương 16.
Chương 23.
Chương 20
Chương 15
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook