Tôi nhận thấy Kỳ Kỳ rất gh/ét từ "chị em", mỗi khi nhắc đến từ này ánh mắt cô bé tràn ngập á/c cảm không giấu nổi.
"Vậy kể cho mẹ nghe chuyện vừa xảy ra đi con?"
Kỳ Kỳ nhìn tôi hồi lâu như đang x/á/c nhận điều gì, rồi mới khó nhọc thốt lên:
"Nó muốn cư/ớp đồ của con. Con không cho nên lỡ tay ném đi thôi."
Cô bé bặm môi nhắc lại: "Con chỉ lỡ tay thôi, không cố ý đâu. Con sẽ đền tiền cho mẹ."
Tôi bật cười: "Con lấy đâu ra tiền mà đền?"
Kỳ Kỳ rành rọt đáp: "Mỗi ngày con nhặt được 50 vỏ chai, hôm may mắn được cả trăm thì ki/ếm 5 tệ. Con chép bài thuê cũng nhanh, mỗi ngày 10 bộ, mỗi bộ 2 tệ là 20 tệ. Cuối tuần đi rửa bát thuê nhưng họ chê con nhỏ nên trả có 30 tệ. Một tuần tổng cộng ki/ếm được 185 tệ. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trả đủ."
Tôi lặng người. Bỗng thấy trẻ con giỏi toán chưa hẳn là điều tốt.
Những dòng bình luận lướt vội trên màn hình cũng chợt ngưng bặt. Một lúc sau mới có người hỏi: [Nhân vật phụ trước giờ khổ cực vậy sao?]
[Tra thông tin mới biết nhân vật phụ sống với mẹ kế, thường xuyên bị bỏ đói phải tự đi nhặt ve chai, chép bài thuê ki/ếm tiền. Sau khi mẹ kế ch*t mới vào trại mồ côi. Nghe cũng tội nghiệp.][Nhưng tội nghiệp không phải lý do để sau này trở nên đ/ộc á/c.]
Tôi nhắm mắt không xem bình luận nữa, ôm ch/ặt cô bé vào lòng: "Mẹ không cần con đền gì cả, càng không muốn con làm mấy việc đó ki/ếm tiền. Mẹ nhận con về là để con được vui vẻ lớn lên, hiểu không?"
Cơ thể gồng cứng trong vòng tay dần mềm xuống. Giọng nói nhỏ như muốn tan vào hư không: "Vâng ạ."
Đợi mọi người bình tĩnh lại, tôi buông Kỳ Kỳ ra rồi ngồi xổm trước mặt Nhu Nhu: "Nói thật cho mẹ nghe, chị nói có đúng không?"
Nhu Nhu cúi đầu khẽ thỏ thẻ: "Trên TV không có hoạt hình con thích mà."
Tôi tự trách mình sơ suất, xoa đầu cô bé tóc mềm như bông: "Mẹ sẽ m/ua thêm hai máy tính bảng, mỗi đứa một cái. Nhưng phải thực hiện điều kiện này."
Tôi vẫy Kỳ Kỳ lại gần: "Nhu Nhu phải xin lỗi chị vì tự ý lấy đồ của chị là không đúng."
Nhu Nhu mặt đỏ bừng lí nhí: "Nhưng đó đâu phải đồ của chị."
Tôi nghiêm giọng: "Đồ đang ở tay chị thì tạm thời là của chị, không được tự tiện lấy. Nếu chị cũng làm vậy, mẹ sẽ bắt chị xin lỗi con."
Nhu Nhu méo miệng sắp khóc. Chồng tôi tỏ ra bất mãn định lên tiếng nhưng bị tôi ngăn lại bằng ánh mắt. Trước khi nhận con nuôi, chúng tôi đã thỏa thuận: Tôi hy sinh sự nghiệp và thời gian để chăm con thì phải có toàn quyền trong việc giáo dục.
Thấy thái độ chồng tôi, Kỳ Kỳ gồng người lên, tay siết ch/ặt vạt áo tôi như sợ tôi mềm lòng trước nước mắt em gái. Nhưng tôi đâu dễ phá nguyên tắc thế?
Cuối cùng Nhu Nhu vừa dụi mắt vừa nói: "Con xin lỗi chị, con không nên tự lấy đồ của chị."
Tôi ngăn Kỳ Kỳ định mở miệng: "Nếu chưa muốn tha thứ, con có thể từ chối cho đến khi thật lòng."
Vẻ miễn cưỡng trên mặt Kỳ Kỳ chợt tan biến. Cô bé ngoảnh mặt: "Thôi, lần này tớ tha cho cậu, không có hạ văn nhé!"
Bàn tay nhỏ nắm ch/ặt tay tôi hơn.
04
Vì chỉ chuẩn bị đồ dùng cho Nhu Nhu, Kỳ Kỳ phải mặc tạm bộ pyjama dâu tây của em gái. Cô bé mặt lạnh như băng trong bộ đồ ngủ hồng phấn trông thật buồn cười. Nhu Nhu thì thích thú vỗ về bộ đồ ngủ mới của mình.
Trong lúc chồng đưa Nhu Nhu đi vệ sinh cá nhân, tôi thì thầm với Kỳ Kỳ: "Nếu không thích pyjama này, mai mẹ dẫn con đi m/ua bộ khác nhé?"
Kỳ Kỳ ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm thay đổi liên tục rồi đột nhiên quyết đoán hẳn. Tôi xoa má cười: "Mẹ có hoa trên mặt à?"
Cô bé lắc đầu ngượng ngùng. Đến tối khi tắt đèn, vừa đặt lưng xuống giường đã có bóng nhỏ bò lên người. Trong bóng tối vang lên giọng nghẹn ngào: "Con sẽ bảo vệ mẹ." - Hóa ra cô bé vẫn nhớ chuyện tôi sợ bóng tối.
05
Sáng hôm sau, tôi ê ẩm cả người vì bị hai đứa đ/è cả đêm. Chồng bày bữa sáng lên bàn cười nhạo: "Tối qua vật lộn với lũ q/uỷ nhỏ à?"
Tôi liếc Kỳ Kỳ cười: "Ừ, đ/á/nh yêu quái suốt đêm. May có hiệp sĩ bảo vệ không thì xong đời."
Kỳ Kỳ quay mặt đi nhưng tai đỏ ửng. Chiều hôm đó, tôi dẫn hai con đi m/ua sắm. Sau khi thảo luận về phong cách trang trí phòng, Nhu Nhu thích phòng công chúa lộng lẫy còn Kỳ Kỳ chỉ yêu cầu một tủ sách thật to trong phòng đơn giản.
Bình luận
Bình luận Facebook