Kịch Giả

Chương 2

13/06/2025 09:52

Gương mặt thanh tú, đôi mắt sâu thẳm, đường cong hoàn hảo từ sống mũi xuống cằm, phong thái tao nhã và quý phái toát ra từ từng cử chỉ.

Thật là...

Quá đẹp trai làm sao.

Nhưng tôi chợt nhớ đến vẻ lạnh lùng thường ngày của anh, người run lên.

Trong lòng như thác đổ.

Không được, giờ mà gọi 'A Hoài' thì thần thiếp đây không làm nổi đâu.

Giả vờ ngáp một cái để qua chuyện.

Tôi ho giả một tiếng: 'Xin Quý tổng yên tâm, về cách xưng hô em tuyệt đối không để lộ tông tích.'

Cái tên 'A Hoài' rốt cuộc vẫn không thốt ra nổi.

Nhưng anh lại tỏ ra rất vô tư.

Gật đầu tùy ý, tiếp tục lái xe.

Tôi vô cớ thở phào.

Nhưng vì sự cố này, tôi quên bẵng chuyện đụng xe.

Mãi đến công ty mới chợt nhớ ra.

Sắp xuống xe, tôi vội nắm tay áo anh hỏi: 'Quý tổng, vụ đuôi xe này tính sao ạ?'

Anh nhìn tôi trầm ngâm hai giây.

'Tay lái của em... từ nay đừng tự lái nữa, anh sẽ đưa đón em đi làm.'

Tôi: '...'

Ý em không phải thế mà!

6

Về đến công ty, đồng nghiệp thấy tôi và Quý Hoài cùng vào cửa đều nhìn chúng tôi đầy ngờ vực.

Quý Hoài vẫn như mọi khi, mặt lạnh như tiền lên lầu.

Tôi thì quay về vị trí làm việc.

Chị Vũ ở bàn bên kéo tôi: 'Tiểu Hạ, cậu với tổng Quy...'

Ánh mắt chị lấp lánh hào hứng.

Tôi thở dài, nói thật: 'Tớ đ/âm vào xe Cayenne của tổng Quý.'

Ánh mắt chị Vũ lập tức chuyển từ tò mò sang thương cảm.

Chị xoa đầu tôi: 'Ôi tội nghiệp bé bỏng.'

Tôi hiểu tại sao chị lại nghĩ vậy.

Danh hiệu 'Diêm Vương mặt lạnh' của Quý Hoài không phải tự nhiên mà có.

Lúc mới thấy Quý Hoài bước xuống xe sau vụ va chạm, tim tôi cũng ch*t lặng rồi.

Chị Vũ lắc đầu thở dài quay về chỗ ngồi.

Tôi tin rằng việc tôi đ/âm vào xe Cayenne của Quý Hoài sẽ lan truyền khắp công ty trong vòng một giờ.

Tôi nhắn cho Quý Hoài: 'Tổng Quý, lúc nãy ở bãi đậu xe chưa kịp nói, tổng không cần đưa đón em đi làm đâu.'

Wechat là vừa mới thêm sau vụ va chạm.

Anh trả lời ngay: 'Sao?'

'Mọi người trong công ty nhìn thấy không tiện.' Tôi nói.

Không nói quá nhiều, anh chắc hiểu ý.

Hộp chat hiện 'Đang soạn...' rất lâu.

Mãi sau mới có tin nhắn mới.

'Vậy đợi mọi người về hết rồi mình đi.'

Tôi sửng sốt.

Bỗng thấy bi phẫn.

Tổng Quý ơi, người đi làm muốn về đúng giờ lắm anh biết không?

Nhưng tôi không dám nói thẳng.

Vẫn phải nhờ anh trả lương mà.

Hơn nữa tôi còn trong thời gian thử việc, chưa chính thức.

Lại còn một triệu tệ nữa.

Nhưng với tư cách nhân viên kỳ cựu, tôi hiểu sếp thích kiểu nhân viên nào.

Thế là tôi nhắn: 'Hôm nay công việc nhiều, em phải tăng ca nên về muộn, tổng Quý cứ về trước đi ạ.'

Hừm, vừa tránh đi chung lại để lại ấn tượng tốt, nhất cử lưỡng tiện.

Tôi bật cười vì sự nhanh trí của mình.

Tin nhắn hiện lên.

Tôi hí hửng mở ra xem.

Nụ cười đóng băng.

Anh trả lời nhanh.

Bốn chữ - 'Được, anh đợi.'

Tôi: '...'

7

Vừa khóc vừa tăng ca dài nhất từ khi vào nghề, cuối cùng tôi vẫn lên chiếc Cayenne của Quý Hoài.

Chợt nhận ra, đây mới là nhất cử lưỡng tiện.

'Địa chỉ.' Anh buông lạnh lùng.

Tôi báo địa điểm.

Anh không nói gì, khởi động xe.

Ngồi ghế phụ mà tôi như ngồi trên đống lửa.

Nghĩ thầm ngày nào cũng thế này thì không xong, giống như điệp viên hẹn hò.

Lại còn không được về đúng giờ.

Thế là tôi khéo léo nhắc nhở: 'Tổng Quý, mai anh nên sửa xe đi ạ, hôm nay bị em đ/âm rồi, đi thế này mất hình tượng.'

Anh không nhìn tôi, khẽ 'ừ'.

'Mai anh đổi xe khác,' giọng lạnh băng bên tai vang lên, 'yên tâm, không để em đi làm muộn đâu.'

'Hả? Cái gì?'

Tôi thực sự không nghĩ tới chuyện đi làm muộn.

Nhưng anh lại hiểu nhầm.

Tưởng tôi hỏi xe gì.

'Rolls-Royce.' Anh nói.

Tôi: '...'

Ý nghĩ đầu tiên là - mình chưa từng ngồi Rolls-Royce.

Rồi chợt tỉnh.

Không được không được! Phải kìm lại!

'Em... em không có ý đó.' Tôi ngơ ngẩn nói, 'Ý em là, anh đi về đưa đón em như thế thật phiền phức.'

Nên không cần đưa nữa đâu.

Tôi mong đợi nhìn anh.

Nhưng anh lại gật đầu đồng tình: 'Phiền thật.'

Tôi mừng rỡ.

Vậy là anh đồng ý rồi?

'Vậy anh...' Tôi định nói tiếp.

Thì anh nói xong câu: 'Nhưng cũng chỉ vài ngày thôi.'

Tôi ngẩn ra.

'Tại... tại sao?' Tôi ngơ ngác hỏi.

Đúng lúc đèn đỏ, anh dừng xe.

Ngoảnh lại nhìn tôi.

'Ba ngày nữa đám cưới.'

Tôi đờ đẫn, chưa hiểu.

'Sau đó em phải sống chung với anh.' Anh tuyên bố.

Tôi: '...'

Hít một hơi sâu.

Sống... sống chung?

8

Ba ngày sau, tôi mặc váy cô dâu đứng trong lễ đường, nhìn khách dự tiệc mà thấy đời người mộng ảo.

Khi anh nói tổ chức đám cưới, tôi còn đang nghĩ tới họ hàng, váy cưới, thiệp mời...

Kết quả anh bảo tôi chỉ cần có mặt, mọi thứ anh lo.

Kể cả bố mẹ tôi.

Anh lái xe thẳng đến nhà, đóng cửa nói chuyện riêng với bố mẹ tôi một tiếng.

Ra khỏi phòng, mẹ tôi vui vẻ bảo: 'Cưng cứ lấy đi!'

Rồi hớn hở chuẩn bị.

Kinh ngạc và hoang mang, tôi kéo Quý Hoài hỏi: 'Anh nói sự thật với họ rồi à?'

Quý Hoài né ánh mắt: 'Ừ, đại khái thế.'

Tôi: '...'

Thế là dẫn đến tình cảnh này.

Tôi nhìn quanh sảnh tiệc.

Họ hàng hai bên đều ổn.

Hoa hồng, lễ đường, váy cưới - phần cứng không vấn đề.

MC đang hỏi hai chúng tôi có đồng ý không - quy trình chuẩn chỉnh.

Thế nên xem ra, chỉ có cô dâu là có vấn đề thôi sao?

Đám cưới này...

Thật là kỳ quặc!

9

Sau nghi thức, Quý Hoài dẫn tôi đến trước mặt bố mẹ anh.

Mẹ anh đưa ra chiếc ngọc bội tinh xảo, cười nói: 'Đây là vật truyền đời của nhà ta, đeo vào nó, con chính thức là dâu họ Quý được gia tộc công nhận.'

Danh sách chương

4 chương
13/06/2025 09:56
0
13/06/2025 09:54
0
13/06/2025 09:52
0
13/06/2025 09:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu